Nhân Gian Băng Khí

Chương 1016. Kỵ sỹ DK 4

Chương 1016. Kỵ sỹ DK 4
Chương 1016: Kỵ sỹ DK 4
Người dịch: PrimeK
Trương Hân Hân kéo quần áo trên đầu xuống, nâng mí mắt lên thoáng nhìn DK đã cởi quần. Lần này cô mới chính thức biến sắc, nếu như nói trước đó còn ôm may mắn, hiện tại ngay cả một tia ảo tưởng cuối cùng cũng tan biến. Trương Hân Hân dùng hết toàn lực thét chói tai: "Cứu mạng! Tên dâm dục!" Một bên kêu còn một bên theo bản năng dùng tay đập tới tấp. Không thể không nói, con người khi căng thẳng quá độ, trí lực thường thường sẽ trở nên thấp. Điện thoại di động mới vừa bay đi, sắc mặt Trương Hân Hân lại kịch biến tiếp theo khóc không ra nước mắt, cô rốt cục nhớ tới đây chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình, sao lại ném ra như vậy? Nhưng lại bảo cô chạy tới nhặt điện thoại về, làm sao cô cũng không dám.
DK thậm chí ngay cả ngăn cản cũng lười đi ngăn cản, tùy ý ném điện thoại lên người mình, sau đó ngã xuống đất. Hắn vừa cởi quần, vừa nhìn thoáng qua áo chống đạn dưới chân Trương Hân Hân, nhíu mày nói: "Mau mặc quần áo vào.
“Hả? "Trương Hân Hân vốn đã mất hết can đảm, trong đầu ảo tưởng mình sau khi bị lăng nhục nên đau đến không muốn sống nghe vậy không khỏi ngây ngẩn cả người. Mặc vào...... quần áo? Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo màu xanh sẫm xấu xí bị mình ném tới bên chân kia, trong đầu không khỏi dâng lên một nghi vấn: Hắn ta cởi quần áo chỉ là muốn cho mình mặc? Không phải muốn làm chuyện xấu?
Lúc này thanh âm DK lần nữa truyền tới: "Đó là áo chống đạn, ngu ngốc, trong đầu em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì thế?"
Trương Hân Hân rốt cục phản ứng lại, vừa ngẩng đầu nhìn về phía DK, đập vào mắt lại là thân thể trắng như nhộng của DK. Còn có đồ vật dành riêng cho người đàn ông kia, cứ như vậy không hề che chắn lộ ra dưới mí mắt cô.
Một giây...... Hai giây......
Hai giây sau, trong tòa nhà này chợt vang lên một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa.
“Ồ, Shit. "DK chọc chọc lỗ tai, phất tay ném cả quần chống đạn vừa cởi ra, lầm bầm nói:" Em rống cái gì?”
Đáp lại hắn là Trương Hân Hân nhắm chặt mắt, lại một lần nữa dùng hết toàn lực thét chói tai.
DK hít sâu một hơi, đột nhiên dùng thanh âm lớn hơn Trương Hân Hân hét lớn: "Câm miệng!”
Tiếng rống này quả nhiên có hiệu quả, tiếng thét chói tai của Trương Hân Hân lập tức im bặt. Cô tựa hồ càng bị dọa sợ, run rẩy một chút, kinh ngạc, vẻ mặt cầu xin đáng thương nhìn DK. Bất quá một giây sau, tầm mắt của cô lại một lần nữa không thể tránh khỏi rơi xuống vật thể dưới háng DK, Trương Hân Hân thật vất vả mới vừa bị áp chế xuống kích động lại một lần nữa đột nhiên phun trào. Cô nhắm chặt mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền, dùng hết trong thân thể tất cả khí lực, bộc phát ra một trận kinh thiên động địa thét chói tai: "A~~~~~~~~!!!"
DK thống khổ vỗ vỗ trán, con bé này có ấm đầu không thế?
..............
Thật tâm mà nói, DK thật đúng là không phải cố ý muốn khoe hàng ở trước mặt cô, chẳng qua hắn không có mặc quần lót . Quần chống đạn là rất chặt, bên trong lại bộ quần lót sẽ làm cho hắn có loại cảm giác chán ghét bị siết chặt không thở nổi, bởi vậy dứt khoát ngay cả quần lót cũng không mặc, dù sao hắn cũng không nghĩ tới sẽ cởi quần chống đạn ra. Đương nhiên, cho dù cởi ra hắn cũng không có áp lực tâm lý gì, lòng xấu hổ thứ này hắn thật đúng là không có. Trên thực tế, những người từ trong trại huấn luyện đi ra, đều không có quan niệm "xấu hổ".
Tiếng thét chói tai chói tai của Trương Hân Hân kích động màng nhĩ DK, hắn khổ não móc móc lỗ tai, nhanh chóng mặc quần bên ngoài vào. Đáng chết, bình thường làm sao cũng không nhìn ra, người con gái này âm thanh nhanh trực tiếp có thể vượt qua vũ khí sóng âm.
Có thể là hành động DK mặc quần lại khiến Hân Hân ý thức được hắn thật sự không có ác ý với mình, cũng có thể là nguyên nhân cái mông trắng cùng hàng của nam giới khiến Hân Hân cảm thấy sợ hãi, Trương Hân Hân rốt cục không tiếp tục thét chói tai nữa, bất quá vẫn là nhìn chằm chằm kiêm cảnh giác vạn phần hung tợn trừng mắt nhất cử nhất động của DK.
DK đang chuẩn bị thắt dây lưng quay đầu nhìn thấy ánh mắt cô vẫn sáng ngời cảnh giác trừng mình, không khỏi nhíu mày. Bỗng nhiên con ngươi xoay tròn, trên mặt lộ ra nụ cười gian không có ý tốt. Đúng lúc này, DK thả lỏng thắt lưng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cởi quần ra......
A - -!!! "Trong phòng nhỏ lại truyền ra tiếng thét chói tai của Trương Hân Hân. Đương nhiên, trong đó còn xen lẫn tiếng cười ha ha của DK.
Trương Hân Hân sắp bị hắn chọc tức đến phát khóc, tên lưu manh ghê tởm này, tên cuồng bại lộ xấu xa... Nếu giờ phút này trên tay cô có thể có một khẩu súng, thật sự có loại xúc động muốn một phát bắn nổ hàng của hắn.
Cũng may DK chỉ trêu chọc cô một chút, để thỏa mãn thú vui xấu xa của mình. Đương nhiên, thú vui xấu xa của DK không phải hắn muốn thế, mà là nhìn thấy khuôn mặt Trương Hân Hân đỏ bừng, bộ dáng cực kỳ bại hoại, hắn liền cảm thấy rất thú vị, rất vui vẻ. Tin tưởng nếu như thời gian cho phép, hắn sẽ không ngại ở trước mặt Hân Hân cởi quần nhiều lần để cho cô kêu nhiều.
DK vừa cười ha ha, vừa mặc quần vào, mắt thấy Trương Hân Hân còn đứng ở bên kia gắt gao che mắt không dám mở mắt nhìn, cười nói: "Không đùa nữa, mau mặc quần áo vào đi.
Trương Hân Hân phồng má ửng đỏ, sống chết không dám buông tay xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận