Nhân Gian Băng Khí

Chương 989. Chờ anh, cả đời 15

Chương 989. Chờ anh, cả đời 15
Chương 989: Chờ anh, cả đời 15
Người dịch: PrimeK
Nhìn thấy Tửu Quỷ không có che giấu tâm cơ biểu hiện ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt Gia Cát Hoàng lại hiện lên một tia áy náy, chỉ là vẻ áy náy này bị ông ta che giấu rất tốt, tốt đến mức ngay cả đám người Thiên Hành Âu Dương Bác cũng không chú ý tới ông ta năm đó tính ra đúng là quẻ chết, hơn nữa suy tính rất nhiều lần tất cả đều là cục diện hẳn phải chết không còn sống, chỉ là ngay cả Gia Cát Hoàng cũng nghĩ mãi mà không rõ, nếu là cục diện hẳn phải chết, vì sao con trai lại sống sót? Bất quá mặc kệ là nguyên nhân gì đều tốt, chỉ cần con trai còn sống, đó chính là may mắn trong bất hạnh, những thứ khác, ông không muốn đi tìm hiểu đến cùng, chỉ cần 11 là con trai của ông, vậy là đủ rồi.
Mà ông ta sở dĩ nói dối đám người Thiên Hành, chủ yếu vẫn là không muốn phức tạp dù sao cục diện hẳn phải chết bị phá vỡ đã là đủ ly kỳ, Gia Cát Hoàng xem ra cái đó chỉ có thể là thần tích mới có thể làm được, ông ta không biết ở trên người con trai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến nó sống lại từ cõi chết, bất quá loại chuyện này ông ta không có ý định nói ra, cho nên mới nói một cách mơ hồ rằng "Sống lại từ cõi chết".
Sau khi nghe Gia Cát Hoàng nói xong, Thiên Hành cúi đầu trầm ngâm một lát, đột nhiên nở nụ cười nói: "Khó trách ông vẫn luôn bảo vệ nó khắp nơi, thậm chí không tiếc cãi nhau với tôi cũng phải đứng về phía nó, tôi vốn còn tưởng rằng Vấn Thiên để lại lời gì cho ông, bảo ông bất kể lúc nào cũng không được phải bạc đãi hắn , hiện tại xem ra tình huống cũng không phải như thế.
Gia Cát Hoàng mặt lộ vẻ phức tạp nói: "Sư huynh quả thật để lại cho tôi một ít lời, hơn nữa trong lời nói cũng đề cập qua nó là người ứng kiếp."
Thiên Hành gật đầu, lại hỏi: "Ông sở dĩ chịu rời núi, cũng là bởi vì biết hắn là con của ông?"
Gia Cát Hoàng gật đầu nói: "Nó chiếm một phần nguyên nhân rất lớn.
“Hả? "Thiên Hành nhíu mày, hỏi:" Một phần nguyên nhân khác thì sao?
Gia Cát Hoàng nói: "Vì di ngôn của sư huynh, cũng vì tìm kiếm vợ của tôi.
Thiên Hành khẽ gật đầu một cái, nhất thời trầm mặc, không nói tiếp.
Gia Cát Hoàng lại quay sang Tửu Quỷ, mặt mang chân thành nói: "Tửu Quỷ, cám ơn ông cho tới nay đã chiếu cố nó nhiều hơn.
Tửu Quỷ liên tục xua tay cười nói: "Được rồi, còn khách khí như vậy làm gì? Tôi cùng tên khốn cũng là có duyên nha? Lúc trước nếu không phải tâm huyết dâng trào chạy về quê nhà nhìn xem, cũng sẽ không gặp được hắn, đây không phải duyên phận là cái gì? Lại nói vẫn là tôi mang hắn vào Long Hồn, chiếu cố hắn là nên he he, bất quá tôi thật không nghĩ tới chuyện hắn sẽ là con của ông, nếu để cho lão Liệt Hỏa biết, chỉ sợ cằm giật mình cũng muốn rớt xuống ha ha.
Gia Cát Hoàng cũng cười theo, bất quá người sáng suốt đều nhìn ra được nụ cười của ông ta có chút mạnh mẽ, phảng phất tâm sự nặng nề không yên lòng.
Trong mắt Gia Cát Hoàng hiện lên một tia do dự, thế nhưng rất nhanh tựa hồ làm ra quyết định nào đó, bỗng nhiên nghiêm mặt nói với Thiên Hành Tửu Quỷ cùng Âu Dương Bác: "Thiên Hành Tửu Quỷ Âu Dương tướng quân, tôi có chuyện muốn nhờ các ông"
Thiên Hành Tửu Quỷ cùng Âu Dương Bác ba người nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, Thiên Hành hỏi: "Có phải hay không muốn chúng tôi giúp ông chiếu cố con trai của ông?"
Gia Cát Hoàng thở dài nói: "Tôi biết điều này sẽ khiến các ông rất khó xử......
"Thiên Cơ" Thiên Hành lên tiếng ngắt lời: "Tôi hôm nay có thể tới nơi này, cũng đã đại biểu lập trường của tôi bất quá, tôi chỉ có thể đại biểu cá nhân của tôi mong ông hiểu "
Gia Cát Hoàng cảm kích gật đầu nói: "Cám ơn!
Âu Dương Bác ở bên cạnh nghe có chút rung động, ông ta hiểu được Gia Cát Hoàng cùng Thiên Hành những lời này phần nhiều là nói cho ông ta nghe, bất quá có thể để cho Thiên Hành ở trước mặt ông ta nói ra loại lời này, đã có chút không dễ dàng.
Ý tứ của Thiên Hành đã nói rất rõ ràng, Long Hồn cũng không có ý định truy cứu 11, thậm chí là Long quốc cũng không coi hắn là kẻ địch, mà đoạn tuyệt giữa bọn họ và 11 chẳng qua là đang diễn trò cho người khác xem mà thôi, tuy rằng Thiên Hành cố ý tỏ vẻ ông ta chỉ đại biểu cho lập trường của mình nhưng đừng quên ông ta còn là lãnh tụ của Long Hồn, lập trường của ông ta chính là lập trường của Long Hồn, kẻ địch của Long Hồn chỉ là Băng sát thủ, mà không phải 11 hoặc là con rể của Âu Dương Bác, lời ông ta nghe tựa hồ là không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng Băng sát thủ và 11 đều là cùng một người, vì sao vừa là kẻ địch lại không phải kẻ địch? Kỳ thật chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là có thể hiểu được, chỉ cần 11 chịu thay hình đổi dạng, về sau không lấy thân phận Băng sát thủ đi ra gây sóng gió, Long Hồn đối với hắn là có thể mắt nhắm mắt mở.
Bất quá trong lời nói của Thiên Hành còn có một tầng thâm ý khác, ông ta chỉ có thể đại biểu cho chính mình, nói cách khác ông ta chỉ có thể cam đoan Long Hồn không truy cứu nhưng lại không thể ngăn cản quyết định của người khác, tỷ như một ít đối thủ chính trị của Âu Dương Bác có thể lấy việc này ra làm lớn hay không.
Chính khách chính là chính khách, thường thường trong một câu nói bao hàm nhiều tầng thâm ý, nếu như không nắm bắt được từng câu nói của bọn họ, là rất khó chân chính nghe hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của bọn họ, mặc dù Âu Dương Bác không thích những chính khách này nói mỗi câu đều cất giấu tâm cơ, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta sẽ nghe không ra nếu như ông ta thật sự vô năng như vậy, cũng an vị không được vị trí hôm nay.
Lúc Âu Dương Bác như có điều suy nghĩ nhìn Thiên Hành, Thiên Hành cũng nhìn ông ta một cái, tầm mắt hai người vừa chạm liền rời nhau, nhưng trong phút chốc đã làm ra trao đổi không tiếng động, chỉ là đối với thâm ý trong ánh mắt của nhau, hai người đều ngầm hiểu
Bạn cần đăng nhập để bình luận