Nhân Gian Băng Khí

Chương 522. Căn Cứ Ngầm Siêu Cấp 3

Chương 522. Căn Cứ Ngầm Siêu Cấp 3
Chương 522: Căn Cứ Ngầm Siêu Cấp 3
Mười Một tò mò hỏi: “Các ngươi đánh chiếm nơi này rất dễ dàng sao?”
“Cũng tạm.” Lục Đạo gật đầu nói: “Chỗ này không có nhiều quân canh giữ như ở núi Trấn Nguyên, Huyết Mân Côi có lòng tin cực lớn vào căn cứ này, cho nên trong cả căn cứ căn bản chẳng có mấy binh lính, chín mươi chín phần trăm số người là nhân viên nghiên cứu. Cho nên khi chúng ta đánh vào đây, những người này chỉ biết ôm đầu mà trốn như chuột, căn bản không thể hình thành nên sự phản kháng hữu hiệu, bị bọn ta tiêu diệt ngay. Cũng chỉ có đám quái vật đánh không chết bị bọn chúng thả ra lúc cuối cùng mới tạo được thương vong cho bọn ta, tuy cuối cùng đã diệt được phần lớn đám quái vật, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ chạy trốn được qua đường nước.”
Mười Một nhíu mày lại hỏi: “Các ngươi tiến vào như thế nào?”
“Mạng.” Lục Đạo chỉ lên đỉnh đầu nói: “Căn cứ này sử dụng mạng vệ tinh bảo mật, dưới tính huống bình thường thì căn bản không thể tìm thấy địa chỉ mạng của nơi này, nhưng bên trong dữ liệu mà chúng ta lấy được lại có. Cho nên Long Uy rất dễ dàng xâm nhập và khống chế được tất cả những thiết bị điện tử nơi đây.”
Mười Một gật đầu, mạng đem đến cho nhân loại rất nhiều sự tiện lợi, nhưng đồng thời cũng tạo ra vô số tệ nạn. Căn cứ này cũng là vì quá tin vào sức mạnh của mạng và bản lĩnh của Trùng Võng, cho nên mới bị Mệnh Vận dễ dàng chiếm lấy.
Lục Đạo nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Long Uy thông qua mạng, ngầm khống chế tất cả các thiết bị điện tử nơi này, cho nên khi chúng ta tiến vào thì bọn chúng vẫn chẳng biết gì, bị đánh cho trở tay không kịp. Nếu không phải về sau bọn chúng liều chết thả đám quái vật kia ra, cuộc chiến này bọn ta đúng thật là có thể không có thương vong.”
“Chiến sỹ cải tạo gien ư?”
“Ừm, người ở nơi này đều gọi đám quái vật đó là cơ nhân chiến sỹ, có điều ta thấy gọi chúng là quái vật thì vẫn chính xác hơn một chút.” Lục Đạo lắc lắc ly rượu trong tay, nói: “Đám quái vật này rất phiền phức, đạn bắn vào cũng không chết, trừ phi trực tiếp cho chúng nổ tung thành từng mảnh vụn. Hơn nữa tốc độ lại nhanh, sức mạnh cũng lớn, bị bọn chúng áp sát vào thì rất đáng sợ. Có điều còn may, trong lúc chiến đấu với đám quái vật này bọn ta đã bất ngờ phát hiện ra chúng rất sợ lửa, ném vào trong lửa chỉ vài phút thôi là bị đốt sạch luôn.”
Thiên Táng đứng sau lưng Mười Một nhếch miệng mỉm cười, dường như đang nhớ lại cái cảm giác hưởng thụ khi dùng lửa tiêu diệt đám cơ nhân chiến sỹ kia.
“Còn vụ bị nhiễm virus từ cơ nhân chiến sỹ mà ngươi nói là sao?” Mười Một nghe xong một đống những câu vớ vẩn mới hỏi vào vấn đề chính.
“À.” Lục Đạo vỗ trán cười khổ nói: “Đây mới đúng là vấn đề khiến cho người ta đau đầu. Không biết Tiểu Trùng Quốc moi đâu ra được đám quái vật này, không những đánh không chết, hơn nữa trên người còn có virus có tính công kích rất mạch. Đáng tiếc chỗ bọn ta đây không có nhân tài về phương diện này, cho nên không biết cụ thể những virus đó sinh sản và lây lan theo phương thức nào. Nhưng căn cứ theo những quan sát và phát hiện của bọn ta trong quãng thời gian này, nếu bị đám quái vật đó dùng móng tay hay răng làm rách ra, người thụ thương sẽ bị lây nhiễm.
Những người bị lây nhiễm loại virus này chỉ có thể nằm yên mà chờ lúc virus phát tác làm mất đi ý thức, đồng thời còn mang theo tính công kích rất mạnh. Dùng từ ngữ y học để giải thích thì đại khái là virus đã phá hoại hệ thống thần kinh trong đại não, hoặc là tế bào não mất đi khả năng khống chế ý thức tự ngã hay gì gì đó. Đúng rồi, ngươi đã từng xem phim ‘Sinh hóa nguy cơ’ chưa?”
Mười Một gật đầu.
Lục Đạo bèn nói: “Những quái vật này giống hệt như đám tang thi trong phim đó vậy, bị chúng cắn phải là sẽ biến thành một tang thi mới.”
Sắc mặt Mười Một trở nên căng thẳng: “Nếu không tiêu diệt sạch, bọn chúng sẽ không ngừng lan tỏa khuếch tán đi sao?”
“Nói vậy cũng không phải.” Lục Đạo lắc đầu nói: “Căn cứ theo quan sát của chúng ta trong quãng thời gian này thì người bị lây nhiễm vẫn còn là người, không bị biết thành quái vật. Virus xâm nhập vào chỉ phá hoại đi y thức của bọn họ, biến bọn họ thành những thi thể có tính công kích rất mạnh mà thôi, không thuộc loại đánh không chết như đám quái vật kia. Hơn nữa sau khi bị lây nhiễm thì bản thân cũng không thể truyền virus nữa, nói cách khác là bị những người bị lây nhiễm cắn bị thương cũng không cần phải sợ. Chúng ta thật sự lo lắng là đám quái vật đã trốn thoát kia, nếu không tiêu diệt toàn bộ bọn chúng thì e rằng sẽ sinh ra đại nạn đó.”
“Đã trốn ra bao nhiêu?”
“Bao nhiêu ư?” Lục Đạo day day mũi, cười khổ nói: “Không biết nữa, đại khái chừng mười mấy, hai mươi gì đó. Quãng thời gian này bọn ta đã giết được mười một, mười hai rồi, có điều đám quái vật này dường như có trí tuệ, biết rằng tiếp tục ở lại trên đảo thì sớm muộn cũng bị bọn ta giết sạch, không biết chúng đã dùng cách gì, có một số đã trốn tới mấy hòn đảo lân cận đảo này, hại chúng ta lùng bắt càng vất vả hơn.”
“Đảo khác ư?” Mười Một nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình, bèn hỏi: “Các ngươi có bao nhiêu người tới đây?”
“Ồ? Sau chuyện ở núi Trấn Nguyên, chúng ta liền bí mật điều đám người này đến. Có điều Mười Ba vẫn luôn bị Long Hồn chú ý rất chặt, cho nên ông ta lưu lại ở thủ đô Long Quốc không tham gia hành động lần này, cho tới hai ngày trước mới tìm được cơ hội tới đây.”
Mười Một đưa mắt liếc nhìn Mười Ba, hai ngày trước ư? Vậy chắc là quãng thời gian Mười Một và Âu Dương Lâm gặp nhau ở bên bờ Đông Hải rồi, thảo nào khi ấy hắn lại đột nhiên cảm thấy gần đó có một cám giác rất quen thuộc mà chứa đấy nguy hiểm, chắc đó chính là Mười Ba rồi.
“Hai người bị chết trong trò chơi sinh tồn nơi dã ngoại hồi tháng trước, cũng là do các ngươi làm ư?” Mười Một hỏi.
“Tháng trước ư?” Lục Đạo gõ trán, dường như đang cố nhớ lại.
Lúc này, Thiên Táng vỗn luôn không mở miệng chợt nói: “Ngươi nói tới một nam một nữ phải không?”
“Đúng!” Mười Một gật đầu.
“Đó là do ta giết.” Thiên Táng nói.
“Ồ, sao ta không biết thế?” Lục Đạo quay đầu lại hỏi.
Thiên Táng trợn tròn mắt lên nói: “Không phải ngươi bảo ta đi tìm người để thử cái thứ dược tễ quỷ quái gì đó sao?”
“À, đúng!” Lục Đạo vỗ trán một cái, cười nói: “Thì ra là chuyện đó. Lúc ấy chúng ta vừa mới chiếm lĩnh nơi này, không hiểu lắm về đám quái vật kia, về sau bọn ta tìm được dịch virus gốc ở phòng thí nghiệm trong tầng sáu, ta liền bảo Thiên Táng đi tìm người thử xem. À, dường như hai người chết đó thật sự sống lại ấy nhỉ?”
Khi nói, Lục Đạo nheo mắt lại, nhìn về phía Thiên Táng với vẻ độc ác.
Thiên Táng không khỏi rùng mình một chặp, thấy Mười Một nhìn lại, y đầu tiên là liếc nhìn qua chỗ Lục Đạo, sau đó mới vô cùng cẩn thận nói: “Ta đã giết bọn họ, sau đó lại tiêm cho cái chất dịch quỷ quái đó vào, kết quả là chẳng bao lâu sau hai người chết thật sự có thể bò dậy rồi tự đi.”
“Về sau thì sao?” Mười Một hỏi dồn.
“Sau đó thì ta giết bọn họ, ném thi thể xuống biển.”
Mười Một nhíu mày lại nói: “Nhưng tại sao hiện trường không lưu lại dấu chân?”
“Hê hê!” Thiên Táng nhếch mép cười nói: “Ta xử lý rồi mà.”
“Thì ra là thế!” Mười Một coi như cũng đã hiểu được hết nguyên do bên trong. Bản lĩnh của Thiên Táng hắn tuy không rõ lắm, nhưng có thể trở thành thành viên cốt cán của Mệnh Vận, chắc chắn không phải loại tầm thường. Hắn muốn xử lý hết các dấu chân mà không để bị người khác nhìn ra, tuy nói không dễ nhưng cũng không khó, ít nhất Mười Một cũng có thể làm được. Chỉ là khi cầm tấm hình xem, tư tưởng của tất cả mọi người đều chỉ nghĩ rằng là người chết sống lại rồi tự đi mất, làm quên mất khả năng Thiên Táng lấy người sống ra làm trò chơi thí nghiệm mà thôi.
Huống chi khi đó trong tay Mười Một chỉ có hai bức hình, mấy tờ giấy thì căn bản chẳng có ích gì, nếu y có thể đến hiện trường quan sát tận mắt thì rất có khả năng sẽ nhìn ra được dấu tích gì đó.
Mười Một nhìn vào hai mắt Lục Đạo, hỏi: “Tại sao phải tìm người làm thí nghiệm?”
“À...” Lục Đạo cúi đầu suy nghĩ một chút, sắc mặt dường như có vẻ khó khăn, không biết là đang giả bộ hay thật sự thế. Sau hồi lâu hắn mới ngẩng đầu lên nói: “Thôi, để biểu thị thành ý của Mệnh Vận bọn ta, ta sẽ cho ngươi xem một vài bí mật vậy. Theo ta tới đây!”
Đặt ly rượu xuống, Lục Đạo đứng dậy đi ra bên ngoài. Mười Một liếc nhìn qua Mười Ba, thấy Mười Ba từ đầu đến cuối đều không nói gì, cũng không để ý tới bọn họ, chỉ không ngừng mân mê thanh Thiên Trảm trong tay.
Lục Đạo thúc giục một tiếng, Mười Một mới đứng dậy theo hắn ra ngoài.
Đợi đến khi hai người rời khỏi đó, Mười Ba mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ra hướng cửa.
“Thủ lĩnh, ông thật sự quyết định rồi sao?” Thiên Táng hỏi.
“Ừ.”
“Như vậy ổn không? Tôi... Tư liệu liên quan đến thân thế của Mười Một kia, liệu có thể là giả không?”
“Không thể!” Không biết từ đâu đột nhiên vang lên giọng nói của Long Uy: “Căn cứ theo tư liệu mà Lục Đạo phân tích, có 85% khả năng là thật.”
Âm thanh đột nhiên xuất hiện này cũng không khiến Thiên Táng và Mười Ba bị bất ngờ. Từ sau khi khống chế được mạng nội bộ của căn cứ này, cả căn cứ đều là tai mắt của Long Uy, nhưng lời bọn họ nói, việc bọn họ làm, lúc nào Long Uy cũng có thể nhìn thấy nghe thấy hết, hơn nữa lúc nào hắn cũng có thể thông qua loa được giấu kín liên hệ với bọn họ.
“85% thì sao chứ?” Thiên Táng đưa tay lên gãi đầu, nói: “Vẫn còn 15% khả năng là giả cơ mà.”
Long Uy nói: “Tư liệu của Huyết Mân Côi là lấy từ chỗ Ma Quỷ, năm xưa Ma Quỷ cũng từng sao lưu một bản đưa cho Trần gia, chỉ là sau khi Trần gia bị diệt trọn ổ, hồ sơ đó không biết đã biến đâu mất. Giờ đây Huyết Mân Côi dưới sự trợ giúp của một người được gọi là tiến sỹ Sở đã đột phá được bế tắc về cơ nhân chiến sỹ, điều này đối với Ma Quỷ mà nói rất quan trọng, ta nghĩ để biểu thị thành ý, bọn chúng sẽ không đưa tới tư liệu giả đâu.”
Thiên Táng vê cằm nói: “Tại sao Ma Quỷ lại phải giao tư liệu của Mười Một cho Huyết Mân Côi chứ? Hắn và Huyết Mân Côi dường như chẳng có mấy quan hệ thì phải?”
“Ma Quỷ yêu cầu Huyết Mân Côi giúp đỡ chúng tróc nã phản đồ, nơi này là Long Quốc, Ma Quỷ chẳng thể xây dựng lên một thế lực đủ mạnh thuộc về mình, cho nên chỉ đành mượn tay kẻ khác mà thôi. Hơn nữa sau lưng Mười Một còn có Long Hồn, ngay đến cả Ma Quỷ cũng cực kỳ e sợ không dám tự mình ra tay. Huyết Mân Côi cũng là vì lấy lòng Ma Quỷ cho nên mới dốc hết sức ra giúp đỡ. Có thể là vì sau này bọn chúng tra ra Mười Một đã gia nhập Long Hồn, biết rằng bắt người dưới tầm mắt của Long Hồn là không thể nào, cho nên mới đòi một bản hồ sơ hoàn chỉnh về Mười Một ở chỗ Ma Quỷ. Sau khi hoàn toàn hiểu rõ về hắn, bọn chúng mới lợi dụng gien Sứa Đàn Hồn để tạo ra một tên Mười Một khác, rồi lợi dụng tay hàng giả này để ly gián quan hệ giữa Mười Một và Long Hồn. Chỉ khi khiến cho Mười Một rời khỏi sự bảo vệ của Long Hồn, khi Huyết Mân Côi ra tay, hắn mới không thể cầu cứu Long Hồn, mà sau chuyện này cũng sẽ không dẫn đến việc báo thù không ngừng của Long Hồn.”
“Bọn chúng thật sự làm như thế.” Thiên Táng lầm bầm: “Chỉ vì ly gián một người mà làm bại lộ thực lực mình ẩn giấu mấy chục năm.”
“Có thể Huyết Mân Côi tấn công căn cứ của Long Hồn là còn có nguyên nhân khác, tình huống cụ thể ta cũng không rõ.”
“Ồ!” Thiên Táng kinh ngạc thốt: “Từ lúc nào mà ngươi cũng biết phân tích nhiều chuyện như thế vậy?”
“Không phải ta nghĩ ra, đây là do Lục Đạo phân tích.”
Thiên Táng trợn trắng mắt lên nói: “Thảo nào, ta đã nói rồi, cái tên cuồng máy tính như ngươi sao có thể biến thành thông minh thế được, thì ra là nhắc lại lời của gã chuyên bày trò mưu mô.”
Dừng một chút, Thiên Táng lại nói: “Nếu Mười Một thật sự là con trai của người kia, quyết định của thủ lĩnh tôi không dị nghị gì. Nhưng chẳng may không phải thì sao? Thủ lĩnh, chúng ta thật sự phải mạo hiểm thế nào? Chuyện này chúng ta sẽ rất vất vả...”
Mười Ba ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, đoạn giọng nói trầm vững vang lên chậm rãi: “Bất luận thật giả, ta quyết định rồi.”
“Được rồi, nghe ông.” Thiên Táng thở dài một hơi nói.
Mười Ba lại cúi đầu xuống, Thiên Táng không chú ý thấy, trong mắt Mười Ba vừa thoáng qua một tia mơ màng.
Thang máy chậm rãi đóng lại, Lục Đạo ấn nút chọn tầng năm, thang máy bắt đầu đi xuống.
Lục Đạo liếc nhìn Mười Một vẻ mặt vẫn đang lạnh tanh như cũ, hỏi: “Lúc vào đây rồi nhìn thấy những chiếc xe tăng và xe bắn tên lửa đó, ngươi có cảm tưởng gì?”
“Không có.”
“Khụ khụ.” Lục Đạo khẽ ho hai tiếng, cười nói: “Tất cả mọi thiết bị trong căn cứ này đều là loại hàng đầu trên thế giới, đặc biệt là thiết bị quân sự ở đây, còn là do Môi Quốc vừa mới sản xuất ra đó. Ta cũng chẳng hiểu bọn chúng làm thế nào mà kiếm về được, những thứ này Môi Quốc chỉ để cho quân đội của mình dùng, bên ngoài dù có tiền cũng không mua được.”
Đang nói thì thang máy đã đến tầng năm, hai cánh cửa chậm rãi tách sang hai bên.
“Tầng này chính là nơi thí nghiệm về cơ nhân chiến sỹ.” Lục Đạo đi ra khỏi thang máy, nói.
Mười Một vừa bước ra khỏi thang máy, trong lòng chợt ào lên một cảm giác quen thuộc lạ thường.
Bồn thí nghiệm, phóng mắt nhìn đi toàn là những bồn thí nghiệm bằng thủy tinh. Tình cảnh này rất giống với phòng thí nghiệm ở tầng ba trong căn cứ số hai của Tiểu Trùng Quốc, Mười Một còn nhớ mình cũng từng phải ở trong cái thứ này cả một năm trời.
Trong gian đại sảnh to lớn được bày đày những chiếc bồn thí nghiệm thủy tinh rất lớn, những thiết bị này có cái được đặt dọc, cũng có cái được đặt ngang, Mười Một tin rằng trong những thiết bị này trước đây chắc chắn đều nằm đầy chặt người. Thảo nào khi Lục Đạo nói tới đám quái vật kia, từ trong mắt hắn có thể nhìn thấy một chút kinh sợ. Nếu nơi này nuôi dưỡng cơ nhân chiến sỹ, rồi đồng thời thả ra hơn hai trăm tên. Hai trăm quái vật đánh không chết chắc chắn đã tạo ra cho Mệnh Vận một lượng thương vong cực lớn, cuối cùng bọn họ vẫn có thể tiêu diệt đại bộ phận, chỉ để mười mấy, hai mươi cơ nhân chiến sỹ chạy thoát, đó thực sự là một kỳ tích. Cũng từ đó thì có thể thấy được lực chiến đấu của Mệnh Vận cường hãn đến mức nào, hơn nữa còn là trong tình huống Mười Ba không đích thân lãnh đạo.
Lục Đạo thở dài một hơi nói: “Đám quái vật này quả thực đáng sợ lắm, nếu không phải bọn ta chuẩn bị đầy đủ, mang theo một lượng lớn vũ khí hạng nặng và vũ khí nổ, căn bản không thể ngăn nổi chúng.”
Mười Một gật đầu, muốn đối phó đám Cơ nhân chiến sỹ này, chỉ có vũ khí hạng nặng và vũ khí nổ thì mới được. Hắn nhìn quanh một chút, cả phòng thí nghiệm trông rất bừa bãi, tuy rằng sau cuộc chiến Mệnh Vận đã quét dọn xử lý rồi, nhưng trên tường, trên các thiết bị vẫn còn lưu lại những lỗ đạn dày đặc, còn có những dấu vết rõ ràng do vũ khí hạng nặng và lưu đạn lưu lại khi nổ. Những dấu tích này đã cho thấy cuộc chiến đấu lúc đó dữ dội đến mức nào.
. ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận