Nhân Gian Băng Khí

Chương 1019. Chiến đấu bắt đầu 2

Chương 1019. Chiến đấu bắt đầu 2
Chương 1019: Chiến đấu bắt đầu 2
Người dịch: PrimeK
Thẳng đến khi người kia đi tới phía sau hắn nửa mét dừng lại, sau đó vốn hướng nòng súng sau lưng hắn dần dần dời lên nhắm ngay sau ót DK, lúc này hắn mới giống như là hậu tri hậu giác chà xát xương mũi cao thẳng, cười khổ nói: "Này này này, hình như anh đã nói với em, khóa cò của khẩu súng này mở ra rồi, cẩn thận cướp cò nha.
Vừa nói, DK vừa chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt ủy khuất ánh mắt chớp chớp nhìn Trương Hân Hân đứng ở phía sau cầm súng hướng về phía hắn, "Vạn phần vô tội" nói: " công chúa thân ái của anh, em không phải nghĩ muốn anh chết như vậy chứ?
Trương Hân Hân hừ lạnh một tiếng, bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn DK.
DK khoa trương hai tay giơ lên trời, đau khổ hô lên: "Trời ạ, anh rốt cuộc là làm sự tình thiên nộ nhân oán gì, mà chọc giận công chúa xinh đẹp như vậy?"
Trương Hân Hân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cắn răng xấu hổ nói: "Tự anh biết.
DK trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt "mê mang", đáng thương nói: "Anh không biết.
Anh...... "Trương Hân Hân hận đến nghiến răng. Đối với tên mặt dày mày dạn này, cô thật sự có loại cảm giác không thể nào hạ khẩu. Cho dù là người bị súng chỉ vào còn có thể da mặt dày giả bộ ủy khuất như vậy, thật sự là một đóa kỳ hoa trên thế gian.
Được rồi được rồi. "DK nói:"Anh chỉ không cẩn thận thấy em cởi quần thôi.
“Anh còn nói! "Trương Hân Hân xấu hổ đỏ mặt oán hận chỉ họng súng về phía trước.
DK lập tức giơ hai tay lên đầu hàng: "Nhưng anh không thấy gì cả, bên trong em còn mặc quần mà.
Trương Hân Hân cắn răng "Hung tợn" nói: "Anh có biết đối với một thiếu nữ, thời điểm thay quần áo bị người khác nhìn thấy là chuyện rất xấu hổ hay không?"
DK chớp đôi mắt mê người tràn ngập mị hoặc rất là vô tội nói: "Anhkhông biết." Tiếp theo lại rất "ủy khuất" nhỏ giọng nói thầm: "Anh đều bị ngươi nhìn thấy hết, em chỉ bị anh nhìn thấy cái quần, rốt cuộc ai chịu thiệt a?
Trương Hân Hân lập tức có loại xúc động muốn phát điên, cô thèm nhìn sao? Còn không phải cái tên không biết xấu hổ này cởi ra cho cô xem. Hiện tại lại còn dám lấy ra nói chuyện, thật sự là... Thật sự là bà mày sao còn nhịn được.
Lúc này DK làm bộ rất cẩn thận dùng ngón tay đẩy họng súng ra một chút, cười hì hì nói: "Công chúa đại nhân, có thể thu súng lại trước được không? Rất nguy hiểm.
Trương Hân Hân hừ nhẹ một tiếng, hai mắt trợn lên. DK chủ động ăn nói khép nép cầu xin tha thứ, ngược lại khiến cô cảm thấy hả giận một chút. Bất quá đang lúc cô chuẩn bị thu hồi súng, DK lại nói ra một câu khiến cô thiếu chút nữa nổi giận: "Em biết đấy, nếu em không cẩn thận bắn chết tôi, cả đời này em sẽ phải thủ tiết.
Trương Hân Hân tức giận giậm chân, hung hăng la lên: "Ai thủ tiết cho anh...... A phi, ai sẽ gả cho anh?
DK "cẩn thận từng li từng tí" chỉ chỉ cô, ý tứ kia rất rõ ràng: Em đấy.
Trương Hân Hân ngay tại chỗ có loại xúc động muốn trực tiếp bóp cò. Đương nhiên, đây vẻn vẹn chỉ là muốn, thật làm cho cô bóp cò, cô vẫn là không dám. Huống hồ người trước mặt này cũng chỉ là lời nói đáng ghét, nhưng tội không đấng chết.
Đối với tên gia hỏa đáng giận đánh cũng đnash không lại này, nói cũng nói không lại, giết lại không dám giết, Trương Hân Hân cuối cùng vẫn không thể làm gì được hắn. Giận giữ thu hồi súng, Trương Hân Hân hướng về phía DK hung dữ nhe răng nhếch miệng, bộ dáng kia giống như là hận không thể cắn hắn một miếng thịt. Mà DK đáp lại cô lại lộ ra hai hàm răng trắng, cùng với khuôn mặt tươi cười sáng lạn vô cùng.
Ngay khi Trương Hân Hân nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị đem súng lục cắm trở lại bên hông quần thì đột nhiên “Đoàng” một tiếng vang thật lớn, một viên đạn dán vào đùi cô bắn ra ngoài, đánh trên mặt đất xi măng bắn lên vài tia lửa không biết lại bắn đi nơi nào. Mà Trương Hân Hân lại nắm chéo súng lục vẫn duy trì tư thế đút vào bên hông quần, cả người giống như là bị dọa ngây người không nhúc nhích.
DK vỗ vỗ trán, vừa bực mình vừa buồn cười nói thầm: "Tôi biết ngay, để súng lại cho em là quyết định sai lầm.
Sau khi sợ ngây người suốt mấy giây, Trương Hân Hân mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, trước tiên vội vàng kiểm tra thân thể của mình có bị thương hay không, phát hiện mình không việc gì mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt lần nữa rơi về phía khẩu súng lục còn đang nắm trong tay mình, Trương Hân Hân giật mình, tựa như cầm trong tay chính là độc xà mãnh thú đáng sợ nhất trên đời, vẻ mặt hoảng sợ vội vàng đem ném cho DK.
DK đưa tay tiếp nhận ném tới súng lục, cười nói: "Này này, công chúa, một lần tẩu hỏa mà thôi, không đến mức bị dọa thành cái dạng này chứ?
Trương Hân Hân vẫn còn sợ hãi lui về phía sau một bước, mặt tái nhợt lắc đầu thật mạnh thất thanh nói: "Không cần.
Được rồi. "DK nhún vai, chỉ vào một bên thân súng nói:" Thấy không? Đây là khóa cò, đóng nó lại là không sao. Còn nữa, họng súng đừng chĩa vào mình, đồ công chúa ngốc nghếch.
Sau khi dạy Hân Hân làm thế nào để mở khóa cò, DK lại đưa súng lục ra, nhưng Hân Hân vẫn không dám nhận, hiển nhiên một phát cướp cò vừa rồi đối với cô mà nói kinh sợ không nhỏ. Bởi vì cái gọi là một khi bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng. Cuối cùng vẫn là DK khuyên can mãi đảm bảo tính mạng, cô mới cẩn thận nhận lấy, bất quá họng súng kia đánh chết cũng không dám chĩa vào mình nữa, cũng không dám cắm vào thắt lưng quần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận