Nhân Gian Băng Khí

Chương 1145. Tên báo hại Hầu Tử 1

Chương 1145. Tên báo hại Hầu Tử 1
Chương 1145: Tên báo hại Hầu Tử 1
Người dịch: PrimeK
Lãnh Dạ ngẩng đầu nhìn đỉnh động sơn đen, cảm khái nói: "Cũng không biết Dung Dung nhà ta đang làm gì.
“Hoàng Hậu à? "Hầu Tử ngẩng đầu suy nghĩ một chút nói:" Hẳn là đang tìm đại ca.
“Không. "Lãnh Dạ khẳng định chắc chắn phủ định:" Cô nhất định là đang tìm ta”.
Hầu Tử bĩu môi, rất là khinh thường nói: "Cô tìm ta cũng không có khả năng đi tìm ngươi”.
Lãnh Dạ trợn trắng mắt bác bỏ: "Thôi đi, ta hấp dẫn hơn ngươi được không?”
Hầu Tử đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, lắc đầu nói: "Nhìn không ra.
Vì thế, vì để cho Hầu Tử có thể càng thêm hiểu rõ ưu điểm của mình, Lãnh Dạ bắt đầu không ngại phiền toái khoe khoang tự nói: "Con người của ta kỳ thật không có khuyết điểm gì, chính là ưu điểm một đống lớn. Tỷ như hình thể ưu mỹ, hài hước khôi hài, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích..."
Hầu Tử tuy rằng không biết Ngọc Thụ Lâm Phong là thứ quỷ quái gì, nhưng hắn cũng có ưu điểm Lãnh Dạ không thể so sánh, ngắt lời: "Ta từng đánh nhau với Hoàng Hậu”.
Lãnh Dạ rất khinh thường méo miệng, "Đồng sinh cộng tử" loại chuyện này hắn đã lười đi đánh giá. Hầu Tử này đầu óc có chút lệch lạc, hắn có thể hiểu được.
Hầu Tử tiếp tục nói: "Ta cũng đã tắm chung với Hoàng Hậu."
Cái gì?!!
⊙O⊙!!
Lãnh Dạ lúc ấy liền sợ ngây người.
Qua một lúc lâu, mới "ùng ục!" một tiếng hung hăng nuốt xuống một ngụm nước miếng, lắp bắp nói: "Tắm... tắm?"
Hầu Tử dương dương đắc ý nói: "Thế nào, ngươi chưa được tắm chung phải không?”
Lãnh Dạ chưa từ bỏ ý định hỏi: "Là loại cởi sạch ấy hả?
“Đương nhiên cởi sạch. "Hầu Tử khinh bỉ nhìn hắn nói:" Ngươi tắm rửa còn mặc quần áo sao?
Lãnh Dạ hung hăng kéo tóc mình thống khổ kêu lên: "Không có khả năng! Dung Dung nhà ta không phải người như vậy!!”
Hầu Tử bĩu môi tiếp tục đả kích sâu: "Nói cứ như ngươi hiểu rõ cô ấy vậy.
Kỳ thật đi, lúc Hầu Tử nói lời này hắn cũng rất chột dạ, bởi vì hắn cũng chưa từng chân chính hiểu rõ Hoàng Hậu. Bất quá hắn cùng Hoàng Hậu cùng nhau tắm rửa ngược lại là không nói dối, chẳng qua đó là tại thời điểm huấn luyện tại Ma Quỷ mà thôi. Trong trại huấn luyện là nam nữ tắm chung, thậm chí ngay cả WC cũng dùng chung. Ở nơi đó không cần phải xấu hổ, bởi vì Ma Quỷ muốn bồi dưỡng ra chính là máy móc giết người, mà không phải phế vật nhăn nhó ngượng ngùng.
Loại cảm giác xấu hổ này ở nơi đó thật lòng ngay cả một cọng lông cũng không có.
Cho nên Hầu Tử cùng Hoàng Hậu tắm chung quả thật không có gì đáng ngạc nhiên, từ trại huấn luyện Ma Quỷ đi ra, ai mà không cùng người khác phái tắm rửa? Ngay cả nhà vệ sinh cũng cùng đi, vẫn là loại không có vách ngăn.
...........
Chỉ là Lãnh Dạ không biết, cho nên lúc này hắn thống khổ rối rắm, một hồi lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Hầu Tử, hai mắt tỏa sáng hỏi: " dáng người Dung Dung thế nào?"
Câu hỏi này rất hay, bởi vì con Hầu Tử cũng không biết. Lúc ở trại huấn luyện, mấy ngàn người xếp thành đống, có quỷ mới biết ai là Hoàng Hậu. Sau khi tốt nghiệp trại huấn luyện thì càng không cần phải nói, hai người cũng không cùng nhau tắm rửa.
Thân hình Hoàng Hậu thế nào...
Ồ.
Hầu Tử sờ cằm, trong ánh mắt chờ mong của Lãnh Dạ, do dự một chút, nói: "Cũng... được”.
Lãnh Dạ hoảng sợ nói: "Ngươi yêu cầu cao như vậy lúc nào? Nguyệt Dung đây chính là bigsize đấy! Side E đấy ! Mẹ nó!" Lãnh Dạ vừa nói, vừa dùng hai tay khoa tay múa chân trước ngực mình. Nhìn bộ dáng to lớn của hai bàn tay, ừm...... Quả thật một bàn tay nắm không nổi.
Hầu Tử bĩu môi khinh thường nói: "Đó là ngươi chưa từng thấy vếu to hơn”.
“Có cứt"Lãnh Dạ nhất thời mặc kệ, thẹn quá hóa giận nói:" Ai nói ta chưa từng thấy qua lớn hơn? Ta nhưng là thấy người còn to như quả bưởi. Nhớ năm đó ở Nước Anh ta......
Ngay khi Lãnh Dạ vừa nói được một nửa, phương xa đột nhiên "Oanh" một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó toàn bộ đại địa đều kịch liệt lắc lư. Giống như trời rung đất động, mấy tòa cốt sơn xung quanh lập tức sụp đổ.
Vô số xương trắng giống như tuyết lở đập thình thịch xuống đất, Lãnh Dạ cùng Hầu Tử trốn cũng không có chỗ trốn, trực tiếp bị những xương trắng sụp đổ đè tới này chôn sống.
Sau một hồi lâu, trong đống xương đã trở nên bằng phẳng này bỗng dưng vươn ra một bàn tay, tiếp theo cái đầu của Hầu Tử cũng cố sức chui ra.
Lắc lắc đầu, run rẩy phấn xương trên đầu lâu, Hầu Tử mờ mịt nhìn quanh một vòng bốn phía, cũng là một mảnh tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy,
Không tìm thấy bóng dáng Lãnh Dạ, liền la lớn: "Lãnh Dạ?!
Hầu Tử nói xong, ở phụ cận hắn một đống xương trắng bên trong, cũng chui ra một bàn tay, dùng sức lắc lắc, đồng thời còn có cái mơ hồ không rõ âm thanh xuyên thấu qua trắng xóa xương trắng đáp lại nói: "Ta ở chỗ này đây..."
Hầu Tử mê mang trừng mắt nhìn, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ ràng xung quanh, nhưng hắn ống pháo lớn còn bị chôn ở xương đống phía dưới, không có vật chiếu sáng, xung quanh liền trở nên một mảnh sơn đen thui, dù là hắn đem con mắt mở to hơn nữa, cũng vẫn như cũ cái gì cũng không nhìn thấy.
Ở đây...... "Lãnh Dạ lại vẫy tay, âm thanh mơ hồ không rõ kêu lên.
Ở đâu?
... "Lãnh Dạ đã không muốn nói chuyện với hắn nữa, rõ ràng tay mình cũng đau, cổ họng sắp kêu rách, tên này còn hỏi hắn ở đâu. Cố ý phải không? Quả nhiên đầu năm nay Hầu Tử cũng không đáng tin cậy.
Cho nên nói, làm người phải dựa vào chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận