Nhân Gian Băng Khí

Chương 995. Chờ anh, cả đời 21

Chương 995. Chờ anh, cả đời 21
Chương 995: Chờ anh, cả đời 21
Người dịch: PrimeK
Sắc mặt mọi người trong sân mỗi người một vẻ, có mê mang, có cái hiểu cái không, có suy nghĩ sâu xa, có âm trầm, mà Lục Đạo và Thiên Hành từ đầu tới cuối đều duy trì nụ cười ôn hòa, khiến người ta không thể không cảm khái, cái gọi là miệng nam mô đà phật mà bụng một bồ dao găm cũng không gì hơn cái này.
Nói chuyện xong về sau, Thiên Hành bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, mở miệng nói: "Đúng rồi, còn chưa giới thiệu vị Thiếu Lâm Tự Thích Nhiên đại sư với mọi người"
Lúc này, hòa thượng Thích Nhiên đang hăng hái quan sát 11 mới thu tầm mắt từ trên người 11 trở về, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt Thiên Hành cười gian xảo, thâm thúy lại bình thản lẳng lặng nhìn ông ta với đôi mắt thâm thúy phảng phất có thể nhìn thấu vạn vật hồng trần này, nụ cười trên mặt Thiên Hành cũng không khỏi trở nên cứng ngắc một chút, phảng phất lợi dụng lão hòa thượng không để ý tới tục sự phàm trần này là một loại tội lỗi lớn lao, làm cho trong lòng Thiên Hành sinh ra xấu hổ ngay cả nụ cười trên mặt, cũng ở trong cái nhìn này của hòa thượng Thích Nhiên liền trở nên mất tự nhiên.
Cũng may Thích Nhiên cũng không so đo với hắn, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thiên Hành một cái, liền một tay nâng lên trước ngực làm phật lễ, trên mặt vẫn là thần sắc mặt mũi hiền lành cúi đầu đi tới, vang lên một tiếng phật hiệu nói: "Thích Nhiên gặp qua hai vị!”
13 Ngẩng đầu nhìn Thích Nhiên một cái, nhẹ nhàng gật đầu một cái liền một lần nữa cúi xuống
Lục Đạo thu lại nụ cười, nghiêm nghị kính nể nói: "Thích Nhiên đại sư, xin chào!”
Lục Đạo đối với Thích Nhiên biểu lộ ra cung kính ngoại trừ 13 không có nửa phần dị sắc, những người khác cũng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó từng người ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời đáy lòng không hẹn mà cùng phát ra một tiếng nghi vấn: Chẳng lẽ Lục Đạo biết Thích Nhiên?
Kỳ thật tên của Lục Đạo, Thích Nhiên cũng chưa từng nghe qua, ngay cả 13 cũng không biết nhân vật này, huống chi Lục Đạo của hắn sở dĩ biểu hiện tất cung tất kính đối với Thích Nhiên, thứ nhất là từ sau chuyến đi Tây Tạng lần đó, ông ta liền bắt đầu có ý kính sợ lớn lao đối với Phật giáo, ngay cả tên của mình cũng đổi thành Lục Đạo trong Phật ngữ, có thể thấy được lần đó Tàng Hành ảnh hưởng sâu sắc đối với ông ta tuy rằng Lục Đạo trong Tàng Hành gặp phải chính là Lạt Ma Mật Tông, mà không phải người Thiền Tông, bất quá bản thân Phật giáo thiên hạ, bản lĩnh thần bí khó lường của Lạt Ma kia cùng với sự vật kinh tâm động phách gặp phải trong chuyến đi đó đều lưu lại bóng ma cực sâu trong Lục Đạo Khiến cho ông ta không dám khinh thường bất cứ hòa thượng nào nữa.
Thứ hai là Thích Nhiên từ vừa mới vào cửa cũng đã cho Lục Đạo kinh ngạc thật lớn, làm ông ta không tự chủ được liên tưởng đến Lạt Ma Lạt Ma gặp phải trong Tàng Hành lần đó không thể không nói, Thích Nhiên bất kể là thần thái khí chất, hay là ngôn hành cử chỉ đều có rất nhiều chỗ tương tự với Lạt Ma Lạt Ma kia, nhất là đôi mắt phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, ánh mắt sâu không thấy đáy giống như một suối nước sâu càng cực kỳ giống Lạt Ma kia cho nên Lục Đạo lập tức phán đoán ra, hòa thượng trước mắt này tuyệt đối sẽ không yếu hơn Lạt Ma Lạt Ma gặp phải trước kia bởi vậy mà đối mặt Thích Nhiên, Lục Đạo mới không dám không cẩn thận dù sao bản lĩnh thần bí khó lường của Lạt Ma kia, ông ta chính là tận mắt chứng kiến qua
Nhìn thấy thần thái cung kính của Lục Đạo đối với mình, Thích Nhiên ngược lại không có dị sắc, chậm rãi gật đầu một cái, vẻ mặt ôn hòa nói: "Lục Đạo thí chủ quá khách khí đại danh của thí chủ, hòa thượng sớm có nghe thấy, hôm nay vừa thấy, quả phi phàm vật".
Lục Đạo mỉm cười đáp lễ: "Đại sư quá khen rồi!
Thiên Hành cùng Tửu Quỷ hai người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, Lục Đạo từ khi nào dễ nói chuyện như vậy?
Thiên Hành ho khan một tiếng, xen vào hỏi: "Đại hòa thượng, ông cùng Lục Đạo quen biết?"
Thích Nhiên lắc đầu: "Chưa từng gặp mặt!”
Thiên Hành "A" một tiếng, cổ quái liếc nhìn Lục Đạo, liền không nói tiếp.
Ánh mắt bình thản của Thích Nhiên nhất nhất đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng lưu lại một chút trên mặt Lục Đạo, tiếp theo lại rơi xuống 13 trên người trầm ngâm một chút, Thích Nhiên mở miệng nói: "Ta cùng chư vị hữu duyên, chi bằng hôm nay cho chư vị kể chuyện xưa đi."
Thiên Hành trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái, nếu như ai biết đọc tâm thuật, nhất định có thể đọc ra hắn lúc này trong lòng chỉ có một câu nói: Lại nữa rồi!
Thích Nhiên không đợi người khác trả lời, bắt đầu êm tai nói: "Có một tiểu hòa thượng dắt ngựa về núi, ngựa trên đường sẽ thoát cương mà chạy, vì thế gắt gao túm dây cương nhưng hắn túm càng chặt, ngựa lại càng kháng cự kéo hắn, đợi đến khi tiểu hòa thượng trở lại chùa, liền cùng sư phụ hắn nói:" Con ngựa này thật không nghe lời, càng kéo lại càng không chịu đi "sư phụ hắn nghe xong liền cười đưa ra một chủ ý, nói:" Rõ ràng không kéo được nó, buông tay cho nó tự mình đi là được "tiểu hòa thượng liền hỏi:"Con không kéo, ngựa đi lạc thì làm sao bây giờ?” sư phụ hắn nói: 'Không sao, nó khôn, sẽ không đi mất đâu.' Tiểu hòa thượng sẽ nửa tin nửa ngờ, ngày hôm sau ra cửa, hắn nhớ tới lời sư phụ nói, vì thế buông lỏng dây cương để cho con ngựa tự mình đi kết quả con ngựa lập tức lên tinh thần, lắc lư tự mình đi tới mục tiêu, tiểu hòa thượng đi theo một bên không cần kéo cũng không cần dắt, so với hôm qua vừa tiết kiệm tâm lại tiết kiệm lực
Nói tới đây, Thích Nhiên liền lui xuống, ánh mắt bao hàm cơ trí nhìn mọi người
Bạn cần đăng nhập để bình luận