Nhân Gian Băng Khí

Chương 327. Đạo Thi Chi Chiến1

Chương 327. Đạo Thi Chi Chiến1
Chương 327: Đạo Thi Chi Chiến1
Chương ba trăm hai mươi chín đạo thi chi chiến1
“Tư!" Một chiếc xe cũ nát chạy đến gần một một nhà máy chế biến thực phẩm cũ nát
Bên trong xe, Lãnh Dạ cầm ống nhòm quay về nhà máy gia công rất chăm chú, rồi nói: "Mấy người Indo này đúng thật là có đầu óc tưởng tượng, đem thi thể giữ ở đây làm chi? Định thu hồi phế phẩm, gia công thịt giả làm thịt heo hay sao?"
"Ục" Vịt Bầu ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, càng nghĩ lại càng thấy khó chịu, bật cửa sổ xe hướng ra phía ngoài "Ọe" một tiếng ói khan, sau đó lau lau miệng nói : "Lãnh Dạ đại ca, ngươi đừng nói nữa, nghĩ tới đã cảm thấy phát ớn."
Lãnh Dạ vẫn với cái thái độ “không sao cả” nói : "Đâu có bắt ngươi ăn thịt người đâu? Có cái gì mà ghê tởm. " Hắn lại hướng Mười Một phía sau chỉ chỉ rồi nói : "Người này đã từng ăn xong không ít thịt người, thịt người khác có nhằm nhò gì."
"A a ……" Vịt Bầu cố nặn ra một nụ cười rồi nói : "Đừng đùa nữa …… nói đùa kiểu này không hay đâu……"
“Ai nói giỡn với ngươi, ta nói thật đó. Không tin ngươi hỏi hắn đi."
"Ách ……" Vịt Bầu quay đầu chậm rãi nhìn về phía Mười Một, hỏi: "Đại ca, ngươi không phải đã ăn thịt người chứ?"
Mười Một cũng đang cầm một cái ống nhòm nhìn chăm chú vào nhà máy gia công thực phẩm đồ hộp "Ừm."
Vịt Bầu đột nhiên tự nhiên cảm thấy ớn lạnh, nổi gai ốc toàn thân.
Lãnh Dạ cười ha ha nói : "Con vịt chết này sao lại nhát gan như vậy, có cái gì mà phải sợ chứ. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi phải lớn lên trong hoàn cảnh của hắn, đừng nói ăn thịt người, kể cả những gì ghê tởm hơn ngươi cũng sẽ ăn."
Vịt Bầu lắc đầu liều mạng nói: "Ta không cần."
“Không cần?" Lãnh Dạ khẽ cười một tiếng nói : "Có đôi khi vì muốn sống sót, chuyện gì cũng có thể làm được. Đừng nói ăn thịt người khác, đến lúc đó ngươi chỉ sợ ngay cả cha mẹ ruột cũng không thèm quan tâm."
Lãnh Dạ quay đầu nhìn Mười Một rồi nhìn về phía một khu nhà cảm thấy không thể không kỳ quái. Trước kia Hầu Tử đã từng nói, ta còn tưởng rằng mình đã hiểu rõ 'Ma Quỷ' là loại thế giới gì. Mãi về sau lại ta thoát ly Thập Tự Hắc Ám rồi làm việc cho chính phủ mới có một vài tài liệu về phương diện này. Do đó mới biết mình còn chưa tưởng tượng đến một phần mười sự thật .
Lúc này, Mười Một đột nhiên hỏi : "Cuồng Triều, ngươi là làm sao tìm được nơi này vậy?"
Mười Một vừa nói như vậy, Lãnh Dạ cũng chú ý, nhà máy thực phẩm gia công đồ hộp ở vào một mảnh đất vuông vắn, xung quanh có rất nhiều đại thụ và kiến trúc, căn bản không thấy cả đến lấy một cái camera nhỏ xíu .
Cuồng Triều nói : "Hắc, nơi này ở Indo quả là không thể tìm được một cái camera nào. Ta thông qua vệ tinh theo dõi đó."
Lãnh Dạ giơ ngón cái lên, mặc kệ Cuồng Triều có thấy hay không, tán thưởng nói : "Đúng là trâu. Ngay cả vệ tinh cũng bị ngươi xâm chiếm."
“Ta chỉ một người đương nhiên không có khả năng làm được. Nhưng ngươi đừng quên, chúng ta bên này nhưng có một đám tinh anh."
“Ừm, Ừm ." Lãnh Dạ không ngừng gật đầu nói : "Xem ra mấy đứa cứu được từ Tiểu Trùng Quốc, đúng là bây giờ thành người cả rồi. Ông nội nó, lần sau có dịp làm lại. Nhất định phải đem bao nhiêu người còn lại cứu ra cho bằng sạch, đến lúc đó tổ chức một đại quân hacker, chúng ta coi như là vô địch thế giới rồi. Ha ha ha ha ……"
Vịt Bầu lau mồ hôi trán. Hắn rốt cục phát hiện ra Lãnh Dạ ngoại trừ "ưu điểm " giống Hầu Tử về căn bệnh nói chuyện rất lớn tiếng, mà cả năng lực ảo tưởng của hắn cũng thật sự là cường đại.
Mười Một hỏi : "Bên trong có bao nhiêu người?"
“Ta không biết, ta không thể tiến hành theo dõi được, nhiều nhất chỉ tra được mấy lão giáng thuật sư cuối cùng bị đưa tới nơi này, mới đoán ra đây là nơi lưu giữ thi thể. Do đó nhân số, vũ khí, thậm chí địa điểm cụ thể nơi cất chứa thi thể bên trong thì không rõ ràng lắm, phải nhờ vào các ngươi tự mình đi thăm dò thôi. Còn nữa, mạng bên kia rất kém, ta không thể giúp các ngươi, tự mình phải cẩn thận đó."
Lãnh Dạ thở dài nói : "Cuồng Triều. Ta quả là bội phục ngươi. Chỉ nhìn thấy mấy giáng thuật sư bị đưa tới mà đã bắt chúng ta chạy bở hơi tai tới đây giúp ngươi tìm hiểu. Vạn nhất mấy người được mời tới chỉ là trư giáng, ngưu giáng gì gì đó thì coi như chúng ta không phải làm không công sao ?"
“Dẫn bọn hắn tới đều là nhân viên chính phủ Indo, bọn họ không có việc gì lại đem giáng thuật sư tới địa phương này làm gì? Dù sao cho dù không phải chứa thi thể. Cũng khẳng định cất dấu bí mật gì đó rất trọng yếu, hơn nữa là có liên quan đến giáng thuật."
"Lãnh Dạ." Mười Một lạnh nhạt nói : "Không được bỏ qua một đầu mối nào."
“Biết rồi. Biết rồi." Lãnh Dạ khoát khoát tay vô lực nói : "Dù sao cũng đã đến rồi, kiểm tra cũng tốt, coi như tìm kiếm vài việc làm để giết thời gian."
Mười Một nhìn sắc trời rồi nói : "Lãnh Dạ, ngươi trước tiên tìm kiếm địa điểm bắn tỉa. Vịt Bầu, đem xe hơi giấu kỹ, ngươi ở lại trông xe, ta đi thăm dò. Bây giờ là buổi chiều ba giờ, chúng ta đợi khi trời tối sẽ hành động ."
Lãnh Dạ không có có dị nghị gì xách một túi du lịch dài dài, nắm tay Vịt Bầu, dùng tay bóp chặt một chút rồi nói: "Áp tử, cố gắng lên."
“Ừm." Vịt Bầu hướng Lãnh Dạ gật đầu rất mạnh tỏ vẻ đồng ý, Lãnh Dạ tiện tay đóng cửa xe lại.
Vịt Bầu quay đầu hỏi: "Đại ca, chúng ta đợi cho đến mấy giờ thì hành động?"
“Rạng sáng."
"Hả, Lãnh Dạ đại ca không phải sẽ chết đói sao?"
Mười Một nhìn qua cửa sổ về phía Lãnh Dạ đang đi dần ra xa, nói lãnh đạm : "Nếu không chịu được, thì để cho hắn đi chết đi ."
Vịt Bầu đem xe hơi lái vào nơi rất xa trong rừng rậm rồi dừng lại, tắt máy, nhìn trời, nhẹ giọng hỏi : "Đại ca, có thể hỏi ngươi một việc hay không?"
Mười Một đang sửa sang lại trang bị bèn nói : "Chuyện gì?"
“Việc …… ngươi ăn thịt người có thật không đó?…… ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu ngươi không muốn nói, có thể không cần trả lời đâu."
Mười Một nói : “Một là có thể sống sót. Hai là ngươi bị người khác giết, để cho bọn họ ăn thịt của ngươi, ngươi sẽ lựa chọn cách nào?"
Vịt Bầu nói không chút nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên là giết bọn họ. Nhưng …… có cần phải ăn thịt bọn họ không?"
“Không ăn thịt bọn họ thì ngươi cũng phải chết ."
“Tại sao ?"
“Lúc trước chúng ta mười người một tổ bị giam trong mật thất nửa tháng, không có thức ăn nước uống. Không ăn thịt người, chúng ta ăn cái gì?"
Vịt Bầu cảm thấy không khỏi một trận ớn lạnh từ đầu tới chân, dùng hết sức cử động hai tay rồi hỏi : "Vậy cuối cùng tổ các ngươi còn có mấy người sống sót?"
"Cách!" Nòng súng trong tay Mười Một truyền ra tiếng đạn lên nòng,
Rồi nói tỉnh rụi: "Chỉ có ta một người thôi."
“Ngươi …… chín người, ngươi nửa tháng mà ăn hết được sao?" Trong đầu hắn hiện lên một Mười Một một cánh tay khẳng khiu, trên mặt đầy vết máu, Vịt Bầu lại nhịn không được cồn cào trong ruột, cũng may hắn liều mạng có nuốt nước miếng đè nén những thứ sắp ói ra trở về.
"Khi người hướng dẫn đi ra chúng ta lập tức tàn sát lẫn nhau, chết hết sáu mạng, còn sống bốn. Ta đánh gãy hết tay chân ba người kia, mỗi ngày ép chúng ăn thịt để sống, cũng không giết bọn chúng ngay."
“Tại sao?"
“Thời gian nửa tháng thì thi thể sẽ thối rữa, không dưỡng bọn họ ta làm sao có thịt tươi mà ăn được? Đợi đến ngày cuối cùng, ta mới đem hai người còn sống giết luôn." Ngữ khí Mười Một vẫn đều đều lãnh đạm, hình như là tổ vừa rồi chẳng có quan hệ gì với hắn cả. Giống như việc ăn thịt người cũng tựa thịt heo thôi, đối với hắn thì căn bản không khác gì nhau .
Vịt Bầu thở phì ra một hơi hàn khí, việc giết người ăn thịt mà nghe từ trong miệng Mười Một dường như rất đơn giản. Hắn cũng rốt cục hiểu được hoàn cảnh sống của Mười Một khi còn nhỏ, cạnh tranh kịch liệt, cá lớn nuốt cá bé. Chẳng trách Mười Một trước nay không bao giờ lưu luyến tính mạng con người, trước giờ giết người không bao giờ do dự. Tin rằng đổi lại nếu một người khác mà phải lớn lên trong hoàn cảnh như vậy cũng tuyệt sẽ không khác gì cả.
“Đại ca …… trong khi ngươi ăn thịt người, có cảm giác gì? Có thấy rất ghê tởm không?"
Mười Một sắc mặt bình thản nói: "Lần đầu tiên ói mửa tùm lum, cái gì vào bụng đều tuôn ra bằng sạch. Sau đó thanh tỉnh lại, rồi vài ngày sau đói bụng lại muốn ăn. Lần thứ hai tốt hơn một chút, sau này cũng không có cảm giác nữa."
Vịt Bầu nghe thấy rõ ràng tiếng răng mình đánh lập cập, nhỏ giọng hỏi : "'Ma Quỷ' thường xuyên bức các ngươi làm chuyện này sao?"
"Cách!" Mười Một lắp hộp đạn vào một khẩu súng lục, rồi kéo chốt bảo hiểm nói : “một năm một lần, bốn năm sau không làm nữa."
“Tại sao bọn họ bức các ngươi làm như vậy? Họ không biết làm như vậy rất tàn nhẫn sao?"
“Tàn nhẫn?" Ánh mắt Mười Một lãnh đạm liếc về phía Vịt Bầu, nói: "Để có thể sống thì không có chuyện gì không làm cả."
Có lẽ do sợ trong lòng Vịt Bầu không có khả năng chịu được hơn, mà cũng có lẽ là Mười Một cũng chẳng thèm quan tâm nên tóm lại Mười Một còn chưa nói cho hắn hết mọi chuyện. Ở 'Ma Quỷ' việc này xem như một khóa học rất "nhân từ" rồi. "Ma Quỷ" vốn là một thế giới người ăn thịt người, ở nơi này, nhân mạng không đáng giá gì cả. Nhân mạng thậm chí còn không bằng một con kiến hạ tiện. Muốn sống sót, chỉ có thể không ngừng giết người. Giết đến mức đờ cả người, giết đến không còn có cảm tình và gánh nặng trong lòng gì nữa. Phàm ai từ "Ma Quỷ" đi ra đều không còn là người, mà là cơ khí, một cỗ máy giết người vô tình. Tánh mạng đối với họ mà nói là một thứ phế vật, huyết tinh đối với họ là một loại khát vọng, tàn nhẫn đối với bọn họ là sự hưởng thụ. Do đó ở "Ma Quỷ" có rất nhiều người điên, thực sự chỉ toàn là người điên .
Giống như Hầu Tử, thích huyết tinh, thích sự kích thích từ những viên đạn bắn vào huyết nhục, càng thích hơn khoái cảm viên đạn cắm vào thân thể. Dưới ý nghĩ của người bình thường, đây là biến thái. Nhưng với "Ma Quỷ" mà nói, Hầu Tử xem như là người nhân từ rồi. Nếu gọi là biến thái, chỉ sợ sẽ đem một người đang sống ra mà xé xác, chém đến trăm ngàn nhát cho ngươi đau đến chết thì vẫn coi như là phá lệ khai ân rồi.
Còn Mười Một, trong số đệ tử được đào tạo, Mười Một không nghi ngờ gì là một tên đặc biệt trong đặc biệt, bởi vì hắn có một chút nhân tính và một chút lương tri. Ví dụ hắn có thể vì vài người đàn bà mà mạo hiểm cùng Trần gia khai chiến, cuối cùng còn cam tâm đồng quy vu tận. Nếu hắn là một đệ tử chính thống của "Ma Quỷ" thì giáo quan khẳng định sẽ tức khí mà ban cho hắn một viên đạn. Ở "Ma Quỷ", ngoại trừ mình, bất luận mạng của kẻ nào cũng không đáng giá hết, cho dù trước mặt là con ruột hoặc cha mẹ của mình cũng tuyệt không thể do dự nửa điểm .
Diệt tuyệt nhân tính, lục thân bất nhận, tám chữ này mới là giáo điển tinh túy của "Ma Quỷ".
"Ma Quỷ" một thế giới người ăn thịt người, mỗi ngày chỉ có chiến đấu không ngừng, giết người, mỗi ngày chỉ tự hỏi làm sao sống sót được. Nơi này là thế giới toàn màu xám ……
“Đại ca." Vịt Bầu muốn nói lại thôi, sau nửa ngày mới thu hết dũng khí hỏi : "Nếu …… ta nói nếu …. Nếu có một ngày ngươi phải giết ta mới có thể sống sót, ngươi có giết ta không?"
"Có." Mười Một trả lời không chút do dự.
Vịt Bầu nặn ra một nụ cười, lại hỏi : "Nếu là Thanh Ngữ thì sao?"
Động tác Mười Một hơi khựng lại một chút, mặc dù chỉ là một chút thôi, mặc dù .:. hắn chỉ dừng lại động tác của mình, nhưng đối với một người làm việc luôn luôn quyết đoán như Mười Một mà gặp phải tình huống như vậy thì đúng là một sơ hở rất lớn.
Dừng lại không đến một giây, Mười Một tiếp tục làm việc của mình rồi nói: "Có."
“Đại ca, không phải ngươi thích Thanh Ngữ sao?"
Mười Một đưa súng lục cắm vào hông, lạnh giọng nói : "Ta không có khả năng quan hệ với bất luận người đàn bà nào cả."
“Nhưng ……"
"Vịt Bầu." Thanh âm Lãnh Dạ đột nhiên vang lên trong tai nghe : "Muốn sống lâu một chút, tốt nhất đừng có nhiều chuyện về người khác. Ngươi không phải không biết, cái tên đại ca của ngươi không có nhân tính đâu, hắn muốn giết ta cũng chỉ cần phẩy phẩy tay mà thôi, huống chi là ngươi."
Vịt Bầu giật mình, đột nhiên nghĩ đến Mười Một đúng là một người như thế. Hắn không có cảm tình, cũng không thương xót bất luận kẻ nào, dù là phải giết đồng bọn của mình cũng sẽ không hề do dự lấy một chút. Vịt Bầu cũng đột nhiên hiểu được, lâu nay mình cùng ở chung với Mười Một, nên hơi tự mãn. Mồ hôi lạnh của hắn đột nhiên chảy ròng ròng, trong lòng âm thầm cảm kích Lãnh Dạ nhắc nhở đúng lúc. Nếu không lỡ dại nói cái gì chọc giận đại ca này, chỉ sợ đã lên bàn thờ rồi.
Mười Một không hề phản bác những lời Lãnh Dạ, cũng không hề trả lời Vịt Bầu, chỉ nói : "Vịt Bầu, ngươi ở lại chỗ này coi xe. Nếu bị người nào phát hiện thì, sẽ giết bọn họ cho ta." Nói rồi đưa cho hắn một khẩu súng hãm thanh M4
Mở cửa xe ra, Mười Một nói : "Ta đi trước đây. Tiểu Bạch, đi thôi."
"Ô!" Tiểu Bạch hưng phấn từ trong xe nhảy xuống, lắc lắc lông trên người rồi đi đến bên cạnh hắn .
"Phanh!" Mười Một đóng cửa xe lại, đeo theo một túi du lịch màu đen, dắt theo Tiểu Bạch. Nhìn thân ảnh Mười Một và Tiểu Bạch biến mất, Vịt Bầu mới thở ra một hơi thật dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận