Nhân Gian Băng Khí

Chương 931. Long Hồn quyết liệt 1

Chương 931. Long Hồn quyết liệt 1
Chương 931: Long Hồn quyết liệt 1
Người dịch: PrimeK
Căn cứ chính của Long Hồn vẫn luôn là nơi được mọi người bàn tán, bởi vì ngoại trừ vài người ở ngoài toàn bộ Long quốc, không ai có thể biết căn cứ này rốt cục ở đâu, quy mô lại lớn bao nhiêu. Thậm chí có người lớn mật suy đoán, nó rốt cuộc có tồn tại hay không? Nhưng từ phương diện Long Hồn có thể có team nghiên cứu khoa học của mình, team chữa bệnh cùng với bộ đội trực thuộc, quy mô của nó hẳn là rất khổng lồ, đáng tiếc một cơ cấu khổng lồ như vậy, qua nhiều năm như vậy cuối cùng không người nào có thể tìm được vị trí của nó, điều này cũng khiến cho căn cứ chính Long Hồn bịt kín một tầng sắc thái thần bí.
Kỳ thật Căn cứ chính của Long Hồn vẫn luôn tồn tại, hơn nữa quy mô của nó cũng xác thực cực kỳ khổng lồ, chỉ là nó giấu quá sâu, sâu đến bất kể kẻ nào cũng không có khả năng phát hiện. Ít nhất, cho tới hôm nay vẫn chưa bị người tìm thấy.
Bên trong căn cứ chính, có một gian lớn nhất có quy cách văn phòng, đó là toàn bộ Trung tâm Long Hồn, là nơi mà các đời lãnh tụ Long Hồn mới có tư cách ngồi. Mà ngày hôm nay, trong phòng làm việc được chú ý nhất lại là một mảnh chướng khí mù mịt, trong phòng làm việc to như vậy bốc lên tràn ngập khói thuốc lượn lờ, mùi thuốc cay kích thích mũi họng người ta ngứa ngáy. Nhưng vị khách duy nhất trong phòng làm việc, hòa thượng Thích Nhiên lại làm như không thấy hoàn cảnh chướng khí mù mịt như vậy, ngược lại ngồi ngay ngắn trên sô pha nhắm hai mắt lại chuyên chú mặc tụng kinh văn.
Thiên Hành ngồi ở trước bàn làm việc cau mày khổ sở, một tay nhíu chặt lông mày, một tay kẹp điếu thuốc sắp cháy hết, đang khổ sở suy nghĩ chuyện gì. Khi tàn thuốc sắp cháy đến ngón tay, Thiên Hành mới giống như có cảm giác nâng mí mắt lên liếc mắt nhìn tàn thuốc trong tay một cái, sau đó đem tàn thuốc chỉ hút hai hơi này dí vào trong gạt tàn thuốc, lập tức lại rút ra một điếu thuốc khác ngậm vào trong miệng rồi châm lửa.
“Điếu thứ bảy. "Hòa thượng Thích Nhiên bỗng nhiên không đầu không đuôi mở miệng ném ra một câu.
Thiên Hành ngẩng đầu nhìn hắn. Hỏi: "Cái gì?”
Thích Nhiên nâng mí mắt liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Đây là điếu thuốc thứ bảy anh hút sau khi họp.
"Nhiều như vậy sao?" Thiên Hành giật mình, cầm điếu thuốc chưa châm trong miệng, đặt trong tay nhìn một chút. Tiện tay vứt nó đi.
Hút thuốc đối với tu thân có hại, hòa thượng ta khuyên anh nên hút ít thì hơn.
“Tôi không hút thuốc. "Thiên Hành lắc đầu nói:" Chỉ là lúc phiền lòng mới hút vài hơi giải sầu.
Hai mắt Thích Nhiên bao hàm cơ trí nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Anh lúc nào mới không phiền lòng đây?”
Thiên Hành ngẩn người, chợt cười khổ lắc đầu.
Thích Nhiên lại hỏi: "Cho nên mỗi ngày anh đều hút thuốc?”
Thiên Hành lắc đầu nói: "Chỉ là lúc đặc biệt phiền lòng mới hút.
“A Di Đà Phật. "Hai tay Thích Nhiên hợp thành tiếng Phật hiệu, nhẹ nhàng nói:" Trên đời vốn vô sự, lo sợ cũng không giải quyết được gì”
Thiên Hành khẽ cười nói: "Ông là đại hòa thượng, quanh co lòng vòng mắng tôi là người tầm thường.
Thích Nhiên bình thản nói: "Hòa thượng đang nói, anh bất quá là đang tự tìm phiền não”.
Thiên Hành sờ lên nếp nhăn khóa sâu giữa hai hàng lông mày, thở dài nói: "Trên đời này ai mà không có phiền não? Có bao nhiêu năng lực thì phải gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm. Trách nhiệm càng lớn phiền não tự nhiên lại càng nhiều." Dừng một chút, hắn lại nhìn Hòa thượng Thích Nhiên, nói: "Có đôi khi thật sự rất hâm mộ những người xuất gia, chỉ làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật. Chuyên tâm niệm Phật A Di Đà, cái gì cũng không cần quan tâm, cái gì cũng không cần hỏi. Thật muốn trải nghiệm một chút cuộc sống đó sẽ như thế nào.
“Anh cũng có thể”.
Thiên Hành cười mắng: "Đừng xúi giục tôi xuất gia, tôi không làm hòa thượng.
Thích Nhiên nhắm mắt lại nói: "Có xuất gia hay không chỉ là hình thức, cạo đầu hay không cạo đầu cũng không quan trọng. Chân chính muốn cạo không phải ba ngàn sợi phiền não trên đầu. Mà là sợi phiền não trong lòng. Cho nên anh không cần làm hòa thượng, linh đài thanh tĩnh, tất nhiên là Phật.
Thiên Hành nghe vậy theo bản năng sờ sờ tóc trên đầu, chợt cười nói: "Tôi không hiểu Phật lý. Cũng không thoải mái như đại hòa thượng ông. Dù sao đời này tôi nhất định không làm được hòa thượng, cũng không ngồi thiền được. Đối với cuộc sống thanh tĩnh không tranh giành của các ông. Nhiều nhất cũng chỉ hâm mộ một chút, thật khiến tôi bỏ lại tất cả đi cầu Phật. Vậy không được.
Thích Nhiên nhắm mắt nói: "Cho nên phiền não của anh, là tự tìm. Đơn giản là anh quá cố chấp, không bỏ xuống được.
Thiên Hành thở dài nói: "Có tự tìm, cũng có người khác tìm cho tôi. Nhiều thuộc hạ như vậy, chỉ là quản lý chính là một chuyện đau đầu, ở giữa nếu nhảy ra mấy tên giống như Băng sát thủ liền càng làm cho người ta đau đầu. Buổi sáng video hội nghị ông cũng ở một bên nghe thấy, hắn khiến cục diện rối rắm như vậy, ông bảo bảo tôi làm sao kết thúc? Đổi lại là ông, ông làm như thế nào?"
Thích Nhiên tiếp tục nhắm mắt lại nói: "Ta không phải anh, cũng may mắn không phải là anh.
Thiên Hành vừa tức giận vừa buồn cười nhìn bộ dáng thoải mái của hòa thượng, đầu năm nay ngay cả hòa thượng cũng đẩy Thái Cực lên, thế đạo này quả thật thay đổi. Lắc đầu, Thiên Hành vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn: "Tôi là nói nếu như ông ngồi vị trí của tôi thì sao?"
Thích Nhiên thản nhiên nói: "Đạo pháp tự nhiên, Phật pháp tùy duyên, hết thảy tùy duyên đi”.
Thiên Hành há miệng, vẻ mặt dở khóc dở cười, loanh quanh nửa ngày, hòa thượng này vẫn là miệng đầy lời nói suông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận