Nhân Gian Băng Khí

Chương 1180. Tiểu Bạch tức giận kinh thiên động địa

Chương 1180. Tiểu Bạch tức giận kinh thiên động địa
Chương 1180: Tiểu Bạch tức giận kinh thiên động địa
Người dịch: PrimeK
Về phần đám quả cầu kim loại lúc trước vây đánh chúng nó, đã sớm không biết bị quăng đi nơi nào, lấy tốc độ trôi nổi chậm chạp của quả cầu kim loại, đối với Tiểu Bạch và Thủ lĩnh người sói mà nói, đó chính là một trò đùa.
Cho nên Tiểu Bạch lúc này rất thích ý, không chút lo lắng quả cầu kim loại nhóm sẽ lần nữa đuổi theo, ở trong mắt nó quả cầu kim loại kia chậm đến giống như ốc sên bò cũng chỉ là một đống đồ chơi mà thôi, vừa mới bắt đầu còn có chút mới lạ, nhưng bây giờ chơi chán, cũng không muốn chơi.
Bạch đại gia bề bộn nhiều việc, vội vàng cứu vớt Địa Cầu, nào có thời gian lãng phí cẩu sinh với một đống quả cầu kim loại.
Bất tri bất giác, cái này một cẩu một lang đã chạy hồi lâu, nhưng cái hành lang kim loại này dài đến vô biên vẫn không nhìn thấy điểm cuối, phảng phất nó vô cùng vô tận một mực kéo dài đến tận cùng thế giới.
Dần dần, Tiểu Bạch có chút chạy mệt mỏi, không muốn chạy nữa. Tuy rằng buông chân chạy như điên không kiêng nể gì là rất vui sướng, nhưng chạy lâu, đối với tiểu Bạch không có tính nhẫn nại này mà nói, sẽ cảm thấy phiền chán. Kết quả là, mắt chó của nó liếc nhìn thủ lĩnh người sói theo sát bên cạnh một cái, sau đó tự hỏi có nên nằm lên lưng người sói ngủ một giấc hay không?
Bất quá rất nhanh nó lại đem loại ý nghĩ này bác bỏ, đám người sói lôi thôi này cả đời cũng chưa từng tắm rửa, lúc trước ở trong rừng rậm bị mùi hôi thối ngút trời kia thiếu chút nữa hun chết nó. Vì vậy, hãy để người sói trở lại... uh, hoặc quên nó đi.
Có một thủ hạ trung thành và tận tâm là chuyện tốt, nhưng thủ hạ này không vệ sinh không thích tắm rửa thì sao?
Lắc đầu, Tiểu Bạch đành phải buông tha cho loại ý nghĩ mê người tiết kiệm thời gian, tiết kiệm sức lực này, phun ra một ngụm cẩu khí ngột ngạt thật dài, tức giận dùng tứ chi của mình tiếp tục chạy tới.
Cũng may nó lúc này đây cũng không có buồn bực quá lâu, đang lúc Tiểu Bạch nhàm chán cực độ, chúng nó lại kinh hỉ gặp một sinh vật kỳ quái...
Cái gọi là "món đồ chơi mới" này thực ra là một sinh vật có hình thể rất lớn, nhưng đối với Tiểu Bạch mà nói, trên thực tế cơ thể của nó cũng chỉ bằng một đến hai lần kích thước của một con voi mà thôi. Sinh vật này có cái đầu giống như thằn lằn, thú vị chính là trên đầu lại có một đôi sừng hươu. Thân của nó trông giống như một con voi khổng lồ, cơ bắp toàn thân trông rất rắn chắc. Bất quá một thân da nhăn nhúm kia dán sát vào trên thịt, giống như là da quýt sấy khô. Phía sau cũng không có đuôi, trụi lủi có chút cảm giác là lạ.
Con sinh vật kỳ quái này lúc này đang nằm ở giữa đường, miệng "chít chít chít" gặm đồ vật. Máu đỏ sẫm theo kẽ răng không ngừng chảy xuống, mà trên mặt đất trước mặt nó, có một một cái chân bị cắn đứt -- đó là một cái chân người!!
Trên đùi còn mặc nửa đoạn quần rách nát!
Khi Tiểu Bạch cùng đầu sói dẫn đầu chạy ra, con quái vật này cũng phát hiện chúng nó, chỉ là nó khinh miệt liếc mắt nhìn hai người Tiểu Bạch một cái liền không hề chú ý, tiếp tục "Ca ba ca ba" gặm cắn thức ăn trong miệng mình.
Chỉ là con quái vật này cũng không có chú ý tới, khi Tiểu Bạch nhìn thấy nó thời điểm, kia một đôi tròng mắt nhất thời liền phát sáng lên. Giống như là nhìn thấy một món đồ chơi mới mẻ, lộ ra thần sắc nóng lòng muốn thử.
Ngược lại là đầu lĩnh người sói, trong nháy mắt phát hiện con quái vật này, bộ lông toàn thân lập tức dựng thẳng lên, nhe răng trợn mắt, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
Bất quá đối với uy hiếp của Đầu lĩnh người sói, quái vật kia lại làm như không thấy, vẫn gặm thức ăn của nó. Có lẽ ở trong mắt nó, hai điểm nhỏ này thật sự không có tính uy hiếp gì.
Không khí vào giờ khắc này trở nên trầm mặc quỷ dị. Trong hành lang kim loại u tĩnh, chỉ còn lại tiếng xương vụn trong miệng quái vật thỉnh thoảng vang lên.
Thấy quái vật không để ý tới mình, đầu lĩnh người sói mới thoáng buông xuống chút cảnh giới, hướng Tiểu Bạch nháy mắt, ý bảo nó nhanh đi vòng qua.
Nhưng mà một giây sau, đầu lĩnh người sói liền cả kinh tròng mắt đều lồi ra. Bởi vì Tiểu Bạch áp thế mà trực tiếp hướng đầu quái vật kia nhảy một cái qua.
Nó cứ như vậy lướt qua?
Ngươi nha, không sợ người ta một ngụm đem ngươi nuốt vào sao?
Đầu lĩnh người sóisợ tới mức vong hồn đều bốc lên, vội vàng xông lên muốn bảo vệ Tiểu Bạch.
Mà lúc này, Tiểu Bạch đã nhảy đến trước mặt quái vật, ngẩng đầu lên, hăng hái nhìn cái miệng to như chậu máu của nó. Sau đó vươn ra một móng vuốt nhỏ, chọc chọc chân trước tráng kiện của quái vật, mở miệng gọi: "Y ô?”
Quái vật cúi đầu nhìn nó, do dự một chút, dường như đang suy nghĩ xem có nên ăn thứ nhỏ to gan này hay không. Bất quá nhìn lại hình thể nhỏ bé kia, quái vật rất nhanh liền buông tha. Vật nhỏ này còn chưa đủ để nó nhét kẽ răng, vì ăn nó còn phải cúi đầu, há miệng, rất tốn sức, không có lời.
Kết quả là, quái vật thu hồi tầm mắt, tiếp tục "Ca ba ca ba" gặm trong miệng đồ ăn.
Lúc này đầu sói cũng đã vọt tới gần, lại không dám tới gần như Tiểu Bạch. Con quái vật khổng lồ này cho nó áp lực rất lớn, nếu như nó có tộc nhân ở bên cạnh tự nhiên không sợ, sẽ đồng loạt xông lên đem quái vật này phanh thây. Nhưng hiện tại chỉ có một mình nó, đầu lĩnh người sói ở trong lòng yên lặng tính toán một chút so sánh sức chiến đấu của hai bên, vẫn cảm thấy phần thắng của mình thấp đến đáng thương.
Bất quá dù vậy, nó cũng không thể yếu uy phong. Bởi vậy đầu lĩnh người sói hơi cong lưng, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, lông tóc cũng dựng thẳng, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ, bày ra tư thái tùy thời có thể công kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận