Nhân Gian Băng Khí

Chương 358. Thiên Đại Đích Ma Phiền 3

Chương 358. Thiên Đại Đích Ma Phiền 3
Chương 358: Thiên Đại Đích Ma Phiền 3
“Không thể được.” Lãnh Dạ quả quyết nói: “Sáu ngày trước ta ở chung với hắn, ta cam đoan không phải là hắn làm."
Lục Dương thở dài nói: “Nhưng cấp trên sẽ không tin cam đoan của ngươi. Bởi vì trong khoảng thời gian này ngươi cũng mất tích, do đó cấp trên có lý do hoài nghi ngươi cũng tham dự vào việc này."
Lãnh Dạ chỉ vào mũi mình kêu lên: “Ta?"
Lục Dương khẽ gật đầu.
Lãnh Dạ ngẫm nghĩ, đột nhiên vỗ mạnh vào vai Vịt Bầu kêu lên: “Còn có Vịt Bầu, hắn cũng có thể làm chứng. Lúc đó hắn cũng theo chúng ta mà."
Lục Dương lắc đầu nói: “Hắn với ngươi đồng thời mất tích. Cấp trên cũng hoài nghi hắn tham dự vào việc này."
Vịt Bầu còn không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết Long Hồn là cái gì. Chỉ là thấy vẻ mặt ba người rất ngưng trọng, trong lúc nhất thời cũng không dám tùy tiện xen vào. Chỉ đại khái lờ mờ khẳng định chắc là sắp phát sinh đại sự gì đó, trong lòng có chút khẩn trương và sợ hãi, lại có vẻ chờ mong và hưng phấn. Hắn vốn một mực là một tên du côn hạng bét, ai không muốn mở mày mở mặt, ai không muốn ngẩng cao đầu trên đường, chỉ là trước giờ hắn chưa từng có cơ hội mà thôi. Từ khi gặp gỡ Mười Một, hắn đã cảm giác cuộc sống của mình xảy ra biến hóa vô cùng lớn. Mỗi một nhiệm vụ của bọn người Mười Một đều là những đại sự tuyệt đối oanh động thế giới, tin rằng không được bao lâu nữa cái tên Vịt Bầu của hắn cũng có thể làm cho tất cả mọi người phải nhớ kỹ, đó là mục tiêu và giấc mộng từ nhỏ của Vịt Bầu.
Lãnh Dạ làm vẻ nhăn nhó nói: “Thảm rồi, ba người chúng ta, đều không thể chứng minh sự trong sạch của mình. Muốn cho Vu Quang Hải ra mặt lại càng là việc không có khả năng, bây giờ còn có ai có thể giúp chúng ta đây?"
Mười Một vẫn tỉnh táo hỏi: “Sư phụ, tình huống cụ thể như thế nào?"
Lục Dương sắp xếp một chút rồi nói: “Sáu ngày trước, ngươi trở lại căn cứ. Chúng ta chụp được hình của ngươi từ máy giám thị, ngươi vào xong, đến gặp Yêu Linh, sau đó phóng ra độc yên, làm cho tên thủ vệ ngã gục. Sau ngươi lập tức mở cửa căn cứ, bên ngoài có một nhóm bộ đội võ trang lập tức công nhập vào."
“Cửa lớn?” Mười Một lắc đầu nói: "Đến cả ta cũng không biết hệ thống khống chế cổng căn cứ nằm ở chỗ nào, hắn làm sao biết được chứ?"
“Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định ngươi cực kỳ quen thuộc với căn cứ này, vừa đến đã lập tức xông thẳng vào phòng điều khiển, chúng ta vừa phản ứng lại thì cổng của căn cứ đã bị mở toang rồi. Do đó cấp trên càng khẳng định tên làm nội ứng cho lần công kích căn cứ này chắc chắn là ngươi, nếu không cũng không ai có thể quen thuộc với việc bố trí căn cứ như vậy."
Mười Một lắc lắc đầu, hỏi: “Người nói ta vừa vào đã bỏ lại Yêu Linh, nói như vậy Yêu Linh là theo ta cùng vào căn cứ hả?"
“Đúng.” Lục Dương gật đầu nói: “Do đó sau việc này Yêu Linh cũng bị điều tra."
“Yêu Linh giải thích ra sao?"
“Hắn nói là ngươi tìm hắn, cũng muốn hắn mang ngươi về căn cứ. Hắn lúc đó chẳng hoài nghi gì, cứ thế đưa ngươi trở về. Ngươi vừa vào đã nói chuyện gì đó với bảo vệ, hắn vốn chẳng hợp với ngươi, cũng không đợi ngươi mà tự mình trở về. Mãi đến khi còi báo động của căn cứ vang lên, hắn mới biết xảy ra chuyện gì."
Mười Một trầm ngâm nói: “Hắn làm sao biết được thân phận của Yêu Linh?"
Lục Dương đột nhiên nói: “Còn có một việc, Thiết Tướng và Mân Côi đưa giấy cho ngươi xong sau đó chạy vội đi Indonesia, nhưng lúc này thì tín hiệu từ đồng hồ hai người bọn họ đột nhiên biến mất, sau đó rốt cuộc không xuất hiện nữa. Chúng ta kiểm tra rồi, hai người bọn họ có hồ sơ xuất cảnh, nhưng không có hồ sơ nhập cảnh từ phía Indonesia."
Lãnh Dạ xen vào nói: “Ý nói hai người bọn họ chưa tới Indonesia đã mất tích rồi hả?"
Lục Dương than: “Bây giờ chúng ta cũng không biết Thiết Tướng và Mân Côi đã xảy ra chuyện gì. Tại sao lại vô duyên vô cớ mất tích như vậy? Với năng lực của bọn họ, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng không có khả năng không thể báo tin về."
Mười Một và Lãnh Dạ một lần nữa liếc nhau, từ trong mắt đối phương đã ngầm hiểu.
Lãnh Dạ khẽ gật đầu hỏi: "Căn cứ có tổn thất gì không?"
Lục Dương cười khổ nói: “Căn cứ có tổng cộng một trăm ba mươi sáu bảo vệ. Hy sinh hơn phân nửa, còn lại mọi người đều bị những vết thương khác nhau. Dị năng tổ ngoại trừ Liệt Hỏa và Tửu Quỷ thì mọi người đều bị thương. Phần lớn những người còn lại cũng không có gì đáng ngại. Chỉ có Quỷ Hỏa và Kim Cương vì phải bảo vệ cho Bách Biến và Yêu Linh là hai người thuộc về hệ phi chiến đấu, mới bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Võ học tổ cũng bị thương chút đỉnh, nhưng không ai bị nặng. May mà lúc đó võ học tổ cũng tới, nếu không chỉ bằng dị năng tổ chắc chắn tổn thất lớn hơn nhiều."
Lãnh Dạ hoảng sợ nói: “Đối phương lợi hại như vậy sao?"
“Lợi hại?” Lục Dương lắc đầu cười khổ: “Đối phương xông vào hơn hai trăm người, tất cả đều đeo mặt nạ dữ tợn, trong đó ít ra có tới hai mươi tên cao thủ có năng lực không dưới chúng ta, chúng ta là bị hai mươi người này hợp lực ngăn lại, nếu không cũng sẽ không tạo thành tổn thất lớn đến như vậy."
Lãnh Dạ nhất thời cảm thấy da đầu nóng lên. Long Hồn có thể trở thành một tổ chức hàng đầu của Long quốc, lực chiến đấu của nó không thể coi thường được. Mặc dù lúc đó những người của dị năng tổ bên trong căn cứ không phải là chủ lực của Long Hồn, nhưng mỗi cá nhân đều là siêu cấp cao thủ. Lãnh Dạ thật sự nghĩ không ra trên đời này còn có quốc gia hoặc tổ chức nào có thể chống lại được với Long Hồn. Cũng khó trách cấp trên khiếp sợ như thế, phải bày ra thiên la địa võng thề phải bắt cho được Mười Một.
Đến lúc đó, Lãnh Dạ cũng mới chính thức hiểu rõ sự tình nghiêm trọng tới đâu. Hắn có thể khẳng định, chỉ cần Mười Một và mình rơi vào tay Long Hồn, thậm chí đến cả một cơ hội để biện minh cũng không có, sẽ bị trực tiếp xử tử.
Rốt cuộc tên giả mạo Mười Một là ai? Ai hay tổ chức nào lại có tiềm lực cường đại như thế, dám can đảm công kích Long Hồn? Bọn họ làm như vậy vì mục đích gì đây?
Mười Một trầm tư một lát rồi hỏi: “Có bắt được người nào của đối phương không?"
Lục Dương lắc đầu nói: “Ta quả thật vô cùng rất bội phục những người này. Hóa ra trong miệng bọn họ đều gắn độc dược từ trước, chỉ cần bị bắt là lập tức cắn thuốc độc tự tử. Đến cả những người có một chút cơ hội sống cũng không quan tâm."
Lãnh Dạ hỏi: “Nói như vậy, đến bây giờ cũng không biết bọn họ là ai?"
Lục Dương khẽ gật đầu nói: “Hai mươi cao thủ bọn họ cuối cùng đã chết hết mười sáu, còn lại đều chạy thoát. Số binh lính xông vào thì chết sạch, nhưng chúng ta cũng chẳng có biện pháp nào tìm ra được đầu mối gì từ thi thể bọn họ. Nhưng…” Lục Dương đột nhiên gằn giọng nói: “Ta nhận ra một người trong đó."
Mười Một và Lãnh Dạ không hẹn mà cùng hỏi: “Ai?"
Lục Dương cười khổ nói: “Đệ đệ ta, Lục Thanh."
“Lục Thanh?” Lãnh Dạ ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua."
Lục Dương nhìn phía Mười Một, thấy y cúi đầu như đang ngẫm nghĩ cái gì đó.
Một lát sau, Mười Một ngẩng đầu hỏi: “Ta mở cửa cho chúng xong, có đào tẩu ngay không?"
Lục Dương gật đầu nói: “Lúc đó căn cứ vô cùng hỗn loạn, nơi nơi đều chiến đấu, chúng ta không có ai chú ý. Xong việc không phát hiện thi thể của ngươi, phỏng chừng ngươi thừa dịp loạn, đào đi rồi."
Trầm mặc một lát, Lục Dương than nói: “Sở Nguyên, Lãnh Dạ, hai người các ngươi bây giờ cho dù như thế nào cũng không được lộ diện, nếu không đến cả một cơ hội biện minh cho mình cũng chẳng có đâu!"
Lãnh Dạ nhăn nhó nói: “Trời ạ, làm sao mà ta gặp phải chuyện xui xẻo thế này chứ, đắc tội với Long Hồn cũng chẳng khác gì đắc tội với cả Long quốc. Chúng ta chạy trốn tới đâu đây? Mẹ nó, nếu để cho ta biết tên Vương bát đản nào dám hại chúng ta như vậy, lão tử không bóp nát trứng của hắn sẽ không tính… ách!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận