Nhân Gian Băng Khí

Chương 1256: Sa mạc tuyết rơi 2

Chương 1256: Sa mạc tuyết rơi 2
Chương 1256: Sa mạc tuyết rơi 2
Người dịch: PrimeK
Sau đó......
Một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Dáng người trong suốt long lanh, tựa như Tinh Linh trắng noãn nhất thế gian, từ trên trời lặng lẽ hàng lâm nhân thế.
Ngay sau đó, bông thứ hai, bông thứ ba......
Rất nhanh, vô số bông tuyết phô thiên cái địa rơi về phía sa mạc, chỉ là còn chưa thể chạm đến mặt đất liền đã hòa tan. Nhưng đám bông tuyết vẫn như cũ rơi liên miên không dứt như muốn đem sa mạc nóng rực này biến thành băng thiên tuyết địa.
“Tuyết? "Trương Hân Hân thì thào một tiếng, ánh mắt trống rỗng tựa hồ nhiều hơn một chút thần thái, chậm rãi vươn tay tựa như muốn nâng lên thứ gì đó. Một bông tuyết nhẹ nhàng bay tới lòng bàn tay cô, lập tức tan chảy thành giọt nước lạnh lẽo.
Môi Trương Hân Hân run rẩy, hai hàng lệ nóng thoáng chốc hung hăng trượt xuống.
Tuyết rơi......
……
"Anh Sở Nguyên, nếu như em thi đỗ, có phải anh sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của em hay không?"
Ừ.
Bất kỳ nguyện vọng nào nha?
Ồ.
"Vậy... em muốn xem tuyết rơi."
Được.
"Ta muốn đến sa mạc nhìn tuyết rơi?"
...... Được.
"Hừ hừ, anh thật cho rằng em ngu ngốc sao? sa mạc làm sao có thể có tuyết rơi? có phải là anh cảm thấy em thi không đỗ nên cố ý nói như vậy đúng không? Sở Nguyên ngu ngốc! anh có tin em thật thi đỗ đại học Kinh đô cho anh xem?!"
Nếu em thi đậu, anh sẽ dẫn em đi sa mạc ngắm tuyết.
Được! Đến lúc đó anh cũng đừng làm ra đống bọt biển lừa gạt em nha.
không.
Được! Anh nhớ lời đấy!
Lời hứa....cứ như thế
……
……
Tuyết rơi......
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nước mắt Trương Hân Hân giống như hồng thủy mở cửa, rốt cuộc không ngừng được.
Sa mạc, thật sự có tuyết rơi.
Đây là quà anh tặng em à?
Anh......
Lạch cạch...... "Một giọt nước mắt theo khuôn mặt hung hăng chảy xuống, nhỏ ở trên xe.
Nước mắt, trong một giây này mơ hồ tầm mắt lặng lẽ lướt qua khuôn mặt.
Trương Hân Hân hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, bỗng dưng "Oa" một tiếng khóc rống lên, tất cả cảm xúc đè nén đã lâu rốt cục vào giờ khắc này sụp đổ thành đau thương.
……
Chúng ta, luôn mù quáng truy tìm những bông hoa nở rộ ở bờ bên kia, lại mờ mịt không biết mùa hè rực rỡ muôn màu bên cạnh. Đợi đến khi bỗng nhiên quay đầu lại, đã sớm bỏ lỡ hoa hồng diễm lệ, hương hoa oải hương. Docfull.vn- đọc tr miễn phí
Giống như có một số người, có một số việc, lơ đãng xoay người một cái, liền lặng lẽ bỏ lỡ.
Lúc này lại đi chờ đợi, lại đi hối hận, còn có ý nghĩa gì?
Cuộc sống, giống như là đề tài lựa chọn, bạn không phải chọn A thì cũng là chọn B. Nhưng phần lớn thời gian, chúng ta lại không lựa chọn.
Bởi vì, một số người, một số chuyện chúng ta luyến tiếc cũng phải buông bỏ.
Đợi đến khi thật sự phải lựa chọn, mới hiểu được, thì ra rời đi, cũng cần dũng khí lớn lao.
……
"Sa mạc tuyết rơi, tôi lần đầu tiên ở trên sa mạc nhìn thấy cảnh tuyết rơi, khi tuyết rơi đầy trời tung bay rơi xuống, chúng ta chấn động, không biết là vì cảnh đẹp này mà chấn động, hay là vì kết cục hoa lệ này mà cảm động. Tuy rằng ai cũng không nói ra miệng, nhưng chúng ta đều biết, đó chính là kết cục."
Khi Hân Hân vươn tay muốn nâng bông tuyết lên, khóc nói đây là quà sinh nhật Anh Sở Nguyên tặng cho cô, Nguyệt Nhi khóc, tôi cũng khóc, ba người chúng tôi ôm nhau cùng một chỗ, chỉ có thể vùi đầu khóc, khóc đến cào xé ruột gan, khóc đến cuồng loạn. Thế nhưng, mặc dù đem nước mắt đều chảy khô, đem cổ họng đều khóc khản đặc, cũng không thể làm cho trái tim bi thống không chịu nổi kia dễ chịu dù là một chút.
Lãnh Dạ cũng đang khóc, khóc như một đứa trẻ bất lực.
Tôi biết, hắn thật ra còn đau khổ hơn chúng toi.
Vì cứu ba người chúng tôi trốn ra ngoài, hắn không thể không ruồng bỏ đồng bọn, không thể không phản bội lời thề sinh tử có nhau, lưng đeo gông xiềng cả đời này rốt cuộc không vứt bỏ được, mang theo áy náy cùng tự trách cả đời kia cũng không thể xóa nhòa, chỉ vì để cho ba người chúng tôi có thể sống sót.
Nhưng mà, điều này đáng giá sao?
Rất nhiều người đã chết chỉ vì chúng tôi.
Thật đáng giá sao?!
Tôi đã nhiều lần tự hỏi mình, có đáng không? Nhưng ai có thể cho tôi câu trả lời? Cho dù chỉ là lời nói dối thiện ý......
Tuyết, vẫn đang rơi.
Trận tuyết đó rất lớn, lớn đến mức tôi không nhìn thấy điểm cuối.
Phô thiên cái địa, phảng phất muốn đem cả một mảnh sa mạc nóng bỏng đều tẩy rửa thành màu trắng thuần.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, lần đầu tiên cảm thấy lạc lối, con đường tương lai chúng ta nên đi như thế nào?
Phòng bên cạnh lại một lần nữa trở nên trống rỗng, mà lần này có phải sẽ không có người trở lại hay không?
Vịt Bầu đã chết, vĩnh viễn không còn nữa.D ocfull.v n- đọc tr miễn phí
Về sau sẽ không bao giờ có tài xế lưu manh nhưng lại rất đáng tin cậy kia nữa, mỗi ngày ngây ngốc chờ ở cửa nhà tôi, ngày qua ngày đưa tôi đi học, tan học. Đi làm, tan tầm......
Hầu Tử cũng đi rồi, không bao giờ có cái miệng suốt ngày tán gẫu không ngừng, làm cho da đầu người ta tê dại, thống khổ không chịu nổi kia nữa.
Thế nhưng, nếu như có thể, tôi thật sự tình nguyện còn có thể nghe được giọng nói đáng ghét kia của anh, mà không phải vĩnh viễn biệt ly.
Và Hoàng Hầu.
Tuy rằng mỗi ngày đều bày ra một khuôn mặt lạnh như băng, không thích nói chuyện, nhưng chị tâm địa cũng rất thiện lương, cũng vĩnh viễn... vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Dawell... thằng em nhút nhát và ngoan ngoãn đó, rõ ràng còn chưa trưởng thành, cũng vì cứu chúng tôi mà dứt khoát dùng bờ vai không quá rộng của nó gánh vác gánh nặng mà nó không nên gánh vác.
Còn có 11...... Tên ngốc này......
Không! Bọn họ đều là đồ ngốc......
Một đám ngu ngốc không thể với tới!
Ngu đến hết thuốc chữa, ngu đến...... làm cho người ta tan nát cõi lòng, tuyệt vọng!
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận