Nhân Gian Băng Khí

Chương 642. Hủy Dung Nhan Của Cô Cho Ta!

Chương 642. Hủy Dung Nhan Của Cô Cho Ta!
Chương 642: Hủy Dung Nhan Của Cô Cho Ta!
Từ trong miệng Trương Chấn phun ra một cái tên làm cho Dương Tư Vũ vô cùng kinh ngạc: “Âu Dương Nguyệt Nhi.”
“Âu Dương Nguyệt Nhi?” Dương Tư Vũ thật sự là giật mình không kể xiết. Có thể cô chưa từng nghe qua Michael Jackson, có thể không biết tổng thống Môi quốc là ai, thậm chí cũng có thể không biết chủ tịch nước Long quốc hiện tại là ai. Nhưng tuyệt đối không thể có chuyện cô chưa từng nghe qua tên của Âu Dương Nguyệt Nhi. Bởi vì, Âu Dương Nguyệt Nhi chính là thần tượng ca nhạc số một của Dương Tư Vũ.
Cho đến bây giờ Dương Tư Vũ vẫn rất thích giọng ca của Âu Dương Nguyệt Nhi, mà không chỉ là thích giọng ca, còn thích hơn là con người của cô. Thích diện mạo xinh đẹp, thích cả khí chất cực kỳ cao quý của cô. Thích cả giọng ca giống như trói chặt lấy thính giác của người nghe không muốn rời ra.
Mỗi bài hát của Âu Dương Nguyệt Nhi đều là do cô tập trung rất nhiều tình cảm của bản thân vào đó, làm cho người nghe cũng bất giác nảy sinh sự đồng cảm. Nhất là ca từ của cô lấy giai điệu chậm rãi và những lời nhắn nhủ làm chủ đạo, làm cho người nghe cũng cảm thấy đáy lòng bỗng chốc yên ổn như mặt hồ, cũng tựa như là đang thoải mái tắm gội dưới dòng nước dịu mát êm ái của vòi sen vậy. Bởi vì hoàn cảnh cuộc sống của Dương Tư Vũ không được như ý, cho nên lần đầu tiên nghe được một bài hát của Âu Dương Nguyệt Nhi thì từ tận sâu đáy lòng bỗng nảy sinh đồng cảm. Cảm thấy Âu Dương Nguyệt Nhi thật sự là một người đặc biệt. Từ đó về sau, Tư Vũ cực kỳ hâm mộ Âu Dương Nguyệt Nhi, thậm chí là tiết kiệm ăn mặc chi tiêu chỉ để dành dụm tiền mua được hết bộ sưu tập các bài hát của cô. Có thể nói, cho đến bây giờ, Âu Dương Nguyệt Nhi chính là thần tượng âm nhạc tiêu chuẩn cực kỳ vẹn toàn của Dương Tư Vũ.
Nghe tới chuyện người đàn ông mà mình thích nhất cùng với ngôi sao ca nhạc mà mình cực kỳ hâm mộ có quan hệ thân thiết với nhau thì sẽ có cảm giác gì?
Hoang đường, cực kỳ hoang đường!
Dương Tư Vũ rất muốn cười, thế nhưng bất kể thế nào cũng không cười nổi. Một người là sát thủ có thể coi là nguy hiểm nhất thế giới, được người ta tôn xưng là “Sát Thần”, một người là ngôi sao cao cao tại thượng, được người ta ngưỡng mộ như “Nữ Thần”, bọn họ như thế nào có thể quen biết nhau?
Dương Tư Vũ nhìn theo ánh mắt Trương Chấn, từ ánh mắt hắn cũng có thể nhìn ra có chút bất đắc dĩ. Hắn không có nói sai, Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi thực sự có quan hệ.
“Bọn họ, là có quan hệ như thế nào?” Dương Tư Vũ cũng cảm thấy giọng mình nói ra có chút khó khăn. Mười Một kia bên người có bao nhiêu nữ nhân cô cũng không quá mức kinh ngạc, nhưng vì sao lại là Âu Dương Nguyệt Nhi?
“Hình như là rất không đơn giản.” Trương Chấn cười khổ nói: “Hơn nữa, bọn họ hình như đã quen biết nhau trong rất nhiều năm.”
Dương Tư Vũ cắn răng nói: “Hắn gạt ta.”
“Cái gì?”
Dương Tư Vũ trừng mắt liếc nhìn hắn, nói: “Không có gì. Ngoại trừ … ngoại trừ người tên là Trương Hân Hân, còn có Âu Dương Nguyệt Nhi nữa, còn có những ai khác?”
Trương Chấn lắc đầu nói: “Tạm thời chỉ có thể tra được như thế thôi.”
Dương Tư Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Âu Dương Nguyệt Nhi là một người rất nổi tiếng, chúng ta không thể đụng vào, động chạm cô chắc chắn sẽ dẫn tới rất nhiều sóng gió, cũng sẽ rất phiền phức.”
Trương Chấn gật đầu nói: “Điểm ấy ta cũng đã suy nghĩ qua. Cho nên từ sáng sớm nay ta đã loại cô ra rồi. Tính đi tính tại, cũng chỉ còn lại một mình Trương Hân Hân nữa thôi.”
“Cô ta cùng với Sở Nguyên có quan hệ rất tốt sao?”
Trương Chấn gãi gãi mũi nói: “Cũng chưa điều tra rõ.”
“Ngươi không thể cho ta một câu khẳng định cho thuyết phục được hay sao?”
“Là …” Trương Chấn miễn cưỡng gật đầu.
“Vậy thì chọn cô đi!” Suy nghĩ một chút, Dương Tư Vũ lại hỏi: “Có điều tra qua bối cảnh gia đình của cô chưa?”
“Đã điều tra qua, cũng không có gì đặc biệt. À, thật ra thì mẹ của Trương Hân Hân cũng có chút địa vị.”
“Mẹ của cô ta?”
“Ừm, mẹ của Trương Hân Hân tên là Sở Phàm, là chuyên gia hàng đầu về gien di truyền học của Long Quốc.”
“Tốt!”
Dương Tư Vũ cũng lơ đãng gật đầu, bỗng dưng ánh mắt sát lên. Chuyên gia hàng đầu về di truyền học? Dương Tư Vũ nhớ tới câu chuyện mà Phùng Đán Toàn đã từng kể qua cho cô nghe. Nhật Bản vì nghiên cứu một hạng mục về gien di truyền, mà bản thân không có đủ nhân lực để nghiên cứu nên bắt cóc một nhóm chuyên gia hàng đầu của Long Quốc về. Nhiệm vụ mà Mười Một tiếp nhận là tới Nhật Bản cứu nhóm chuyên gia trở về, từ đó mới phát sinh bạo loạn ở Nhật Bản suốt một thời gian. Như vậy thì có lẽ Sở Phàm là một trong số những người được Mười Một cứu ra. Nếu là như vậy thì cũng có thể giải thích được chuyện Mười Một quen biết với Trương Hân Hân.
Ngẩng đầu lên, Dương Tư Vũ hỏi: “Cô gái tên Trương Hân Hân kia có xinh đẹp không?”
“Cô ta còn lâu mới so sánh được với em.” Trương Chấn nửa là nịnh hót, nửa là thuận miệng nói.
Dương Tư Vũ tức giận nói: “Đừng có nịnh nọt ta, ta ta chỉ hỏi ngươi cô có xinh đẹp hay không?”
“Cũng dễ nhìn.” Trương Chấn hồi tưởng một chút về gương mặt Hân Hân đã nhìn thấy qua ảnh chụp, nói: “Là một cô bé trong sáng. Ừm, đúng là một tiểu cô nương rất đáng yêu!”
Dương Tư Vũ cắn răng, vô duyên vô cớ trở nên giận dữ, nói giọng căm hận: “Hủy dung nhan của cô cho ta!”
“A?”
Buổi sáng ngày hôm sau, sau vài ngày trời quang mây tạnh, bầu trời lại trở nên u ám, mây trắng tụ lại một lớp dày trên bầu trời, không khí nặng nề làm cho người ta khó thở.
“Ong ong.” Điện thoại di động để trên bàn bỗng nhiên rung lên. Mười Một cầm lên nhìn lướt qua màn hình, mặt trên hiển thị một chuỗi số điện thoại, không có tên. Thế nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua dãy số này là biết người nào gọi tới. Hắn không có thói quen lưu tên vào danh bạ điện thoại, bởi vì với hắn mà nói căn bản là không cần thiết, huống hồ hắn cũng không có nhiều người quen để liên lạc. Vả lại, lưu tên vào trong điện thoại di động cũng là một việc rất nguy hiểm, vạn nhất một ngày nào đó điện thoại rơi vào tay đối thủ của hắn, chỉ sợ là những người có tên trong danh bạ cũng sẽ là mục tiêu của những kẻ kia.
Mà dãy số ở màn hình cũng không hề xa lạ, hơn nữa hắn đã ghi nhớ trong đầu suốt nhiều năm. Đây chính là số điện thoại cá nhân của Âu Dương Nguyệt Nhi. Âu Dương Nguyệt Nhi có vài chiếc điện thoại di động, những cái kia thì số điện thoại di động liên tục được thay đổi, duy chỉ có số điện thoại này là không thay đổi trong suốt nhiều năm. Đương nhiên, biết được số điện thoại này cũng không có bao nhiêu người.
Nhận điện thoại, Mười Một như trước là vẫn luôn luôn im lặng, không mở miệng trước.
Từ trong điện thoại truyền đến thanh âm ngọt ngào làm cho vô số đàn ông si mê điên cuồng – giọng nói của Âu Dương Nguyệt Nhi: “Sở Nguyên?”
“Ân” Mười Một đáp.
“Sáng sớm ngày hôm nay em đã đi máy bay trở về kinh thành, buổi chiều thì cùng anh qua bàn với người kia về chuyện lần trước chứ?”
“Không.” Mười Một nói “Ta không thể lộ diện, chỉ có chính cô đi nói chuyện thôi. Hoặc là cô gọi Âu Dương Lâm bảo hắn đi cùng cô.”
“Như vậy a.” Âu Dương Nguyệt Nhi trong giọng nói mang theo tia thất vọng, nói: “Tên của công ty kia anh cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi chứ? Còn có những hạng mục để kinh doanh?”
“Ân, ta sẽ chỉnh sửa lại ổn thỏa rồi cho người gửi tới cho cô. Đến lúc đó cô sẽ phải đi một chuyến. Còn nữa, cho ta số tài khoản của cô, hai ngàn vạn tệ để đăng ký tài chính ta sẽ trực tiếp gửi vào trong tài khoản.”
“Vấn đề tiền bạc thì không cần phải vội, em có thể ứng ra để đăng ký, sau đó anh trả lại cho em cũng được. Nhưng thật sự là … ân … anh thực sự không muốn đi cùng em sao?”
Mười Một nói: “Ta mượn tên cô để đăng ký công ty chính là không muốn để cho người khác tra ra được công ty này có liên quan tới ta, nếu như ta lộ diện thì không có ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Em biết rồi!” Âu Dương Nguyệt Nhi bất đắc dĩ thở dài, hỏi: “Như vậy kế hoạch cụ thể, các bước tiếp theo cùng quan hệ bên ngoài, những việc này em sẽ phải nói chuyện với ai?”
“Ta đã bố trí được rồi, cô cứ về nhà đi, buổi chiều người đó sẽ tới tìm cô.” Dừng một chút, Mười Một nói them: “Cô ta tên là Văn Vi.”
“Là nữ sao?” Trong giọng nói của Âu Dương Nguyệt Nhi hình như có chút giấm chua.
Mười Một cũng không nói nhiều, chỉ “Ân” một tiếng.
Thực ra Âu Dương Nguyệt Nhi thực sự rất muốn được như những cô gái khác, tưởng tượng rằng lúc này cô có thể làm nũng một chút mà hỏi vài câu ghen tuông đại loại như “Cô ta có xinh đẹp hay không?” hoặc là “Hai người quen biết nhau như thế nào?”. Thế nhưng cô biết Mười Một không thích nói về những chuyện này, thậm chí có thể nói là rất khó chịu với những lời nói vô ích như thế, cho nên cô rất thông minh mà không hỏi thêm. Có thể đây là điều mà cô đã chấp nhận khi đem lòng yêu thương một người đàn ông lạnh lùng, tuyệt đối không làm nũng vì như thế là quá vô duyên.
“Cô ta có biết chỗ em ở không?”
“Ta sẽ nói cho cô ta biết.”
“A!” Âu Dương Nguyệt Nhi hiện tại nhìn giống như một thiếu nữ bị oan ức, cũng đang cong môi như thế.
“Còn có việc gì nữa sao?” Mười Một hỏi.
“Em …”
“Không có việc gì nữa thì ta cúp máy đây, ta còn có việc phải làm.”
“A, vậy được rồi. Có việc gì cần thì anh cứ gọi cho em.”
“Được!”
Mười Một vừa tắt cuộc gọi, Cuồng Triều lập tức nói: “Ngươi đối xử với cô ấy như thế để làm gì? Cô chắc chắn sẽ rất đau lòng đấy.”
Mười Một thản nhiên nói: “Như thế thì làm sao?”
“Sở Nguyên a, tại sao ngươi cứ nhất định phải nói với cô bằng cái giọng lãnh đạm đến bất cận nhân tình như thế? Xin ngươi đấy! Cô chính là Âu Dương Nguyệt Nhi a, trên thế giới này có bao nhiêu đàn ông cầu một cuộc điện thoại của cô cũng cầu không được. Ngươi thì ngược lại, người ta đến tận trước cửa cũng không mời vào nhà.”
“Ta luôn như thế này mà.”
“Thôi đi!” Cuồng Triều không thèm quan tâm, nói: “Thực ra thì ngươi so với người khác cũng rất quan tâm tới cô. Chỉ là ngươi cố ý giữ khoảng cách với cô vì không muốn cô bị liên lụy thôi. Ta nói có đúng không?”
Mười Một không lên tiếng, không biết là chấp nhận hay là không muốn trả lời.
Cuồng Triều lại nói: “Kỳ thực ngươi không cần phải làm như thế, nếu như ngươi thực sự không muốn cùng cô xuất hiện thì có thể nói thẳng thắn với cô từ đầu là được. Ngươi nói không rõ ràng như thế là làm cho cô đau lòng lắm đấy!”
Mười Một bỗng hỏi: “Chuyện về Dương gia tra được thế nào rồi?”
Cuồng Triều vô lực, bất đắc dĩ thở dài. Thực sự người này rất biết cách làm cho hắn đau đầu, mỗi lần nói chuyện đều không muốn đề cập đến trọng tâm câu chuyện mà liên tục đổi chủ đề.
Lắc đầu, Cuồng Triều trả lời: “Có chút đầu mối. Đã tra được ngọn nguồn yêu cầu ban đầu là xuất phát từ Cuồng bang truyền ra.”
“Cuồng bang?” Mười Một suy nghĩ một chút, nói: “Là bang hội dưới trướng của Dương gia.”
“Đúng vậy, cũng giống như Trần gia và Đao hội năm xưa, cũng giống với Vương gia và Ưng bang, Cuồng bang chính là bang phái xã hội đen dưới trướng Dương gia.”
Mười Một gật đầu nói: “Như vậy 95% khả năng tin tức của Dương Tư Vũ là chính xác, chuyện này có liên quan tới Dương gia.”
“Nhưng là hiện tại chúng ta chỉ có thể chứng thực là Cuồng bang đứng sau gây chuyện, nhưng không có chứng cứ để chứng minh là do Dương gia làm. Đến lúc đó bọn họ rất có thể đẩy Cuồng bang ra làm bia đỡ đạn. Chúng ta cũng không làm được gì bọn họ.”
“Ta có nói với ngươi là ta muốn đối chất với bọn họ sao?”
“A?”
Mười Một một bên vẫn đang đọc dữ liệu trên máy tính, một bên thản nhiên nói: “Đem Cuồng bang diệt sạch không phải tốt hơn sao?”
“Gì cơ?” Cuồng Triều lại càng hoảng sợ: “Ngươi lại muốn đồ sát? Ta van ngươi, ngươi hiện tại đơn thương độc mã ở kinh thành. Ngươi lại muốn một mình chống lại cả một bang phát sao? Hay là ngươi cho rằng Vịt Bầu có thể giúp ngươi đi đồ sát?”
Mười Một sờ sờ cằm nói: “Đem tư liệu Cuồng bang truyền hết qua cho ta.”
“Ta van ngươi, Cuồng bang không phải là Đao hội ngày trước. Ngươi cũng có thân phận khác rồi, không như trước đây nữa. Ngoài ra, ngày trước ngươi diệt Đao hội còn có Lãnh Dạ cùng Hầu Tử giúp ngươi, hiện tại một người đã mất tăm mất tích, một người thì bị người điên động tay động chân đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, Hoàng Hậu lại không thể dễ dàng rời khỏi căn cứ được. Hơn nữa ngươi nghĩ hiện tại là thời điểm như thế nào? Từ Khiêm còn đó, Vương gia còn đó. Những người này cũng còn chưa giải quyết xong, ta tuyệt đối không tán thành ngươi lại muốn chọc vào Dương gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận