Nhân Gian Băng Khí

Chương 1039. DK chết? 12

Chương 1039. DK chết? 12
Chương 1039: DK chết? 12
Người dịch: PrimeK
"A!!-" Đặc công đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, liều mạng huých khuỷu tay muốn đẩy DK ra, nhưng DK cho dù bị đánh tàn nhẫn hơn nữa, cũng thủy chung không buông miệng. Mà lãnh ý trong mắt hắn, cũng càng thêm lạnh như sương.
Đặc công tê tâm liệt phế gào thảm, nhưng DK vẫn gắt gao dán ở trên người hắn, sống chết cũng không rời ra. Rốt cục, tiếng gào thét của đặc công dần dần suy yếu đi, cho đến khi không còn tiếng động, cả DK cũng ngã xuống đất.
Thẳng đến khi xác định đặc công đã không còn mạch đập đập, DK lúc này mới chịu mở miệng, lăn qua một bên trên mặt đất, nằm giang tay bất động, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, miệng đầy máu tanh, chỉ là phân không rõ cái miệng đầy máu này có bao nhiêu là của chính hắn, lại có bao nhiêu là của tên đặc công kia.
Trong phổi truyền đến từng đợt đau nhức, ngay cả hô hấp cũng trở nên càng ngày càng không thông thuận. DK biết xương sườn mình bị gãy xuyên qua lá phổi, hắn hoàn toàn dựa vào một cỗ ý chí bất khuất mới có thể chống đỡ đến bây giờ. Thẳng đến lúc này buông lỏng xuống, nhất thời liền cảm thấy toàn thân đau nhức đến chết lặng.
Nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, vô số bọt máu xen lẫn nội tạng vỡ nát theo ho khan từ trong miệng tuôn ra. DK đưa tay lau khóe miệng, tự giễu nói: "Thật con mẹ nó mệt.
Lúc này, dưới lầu tiếng súng đã ngừng lại, hắn biết lầu một chiến đấu cũng đã kết thúc. Bất quá tiếng súng bên ngoài vẫn phập phồng không dứt bên tai, trong lúc đó còn xen lẫn tiếng rống to như điên của Hầu Tử, rõ ràng chiến đấu giữa Hầu Tử và Ma Quỷ vẫn đánh kịch liệt vô cùng. Ngay cả DK cũng có chút bội phục Hầu Tử, có thể một mình chống đỡ cả một chi bộ đội tinh nhuệ đánh, phần bản lĩnh này cũng không phải là giả. Đương nhiên, nếu như hắn biết Hầu tử kia là nhờ công năng ống pháo khủng bố, đại khái cũng sẽ không nghĩ như vậy. Cũng không lâu lắm, có hai bóng người một nam một nữ xuất hiện ở đầu cầu thang lầu ba, không cần ngẩng đầu nhìn, DK cũng biết người tới là 11 và Hoàng Hậu.
11 là người đầu tiên kết thúc chiến đấu, thiếu niên da đen kia hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, ngay từ đầu đã bị hắn một đường áp chế đánh. Đương nhiên, trong chuyện này DK công lao cũng là to lớn, nếu như không có hắn ở trước cũng đã liều mạng đánh tàn tạ tên thiến niên da đen này, 11 coi như muốn thủ thắng cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy. Nhưng dưới điều kiện da đen đã trọng thương, 11 thủ có Nguyệt Vũ Bộ, công có Thiên Trảm và Trảm Nguyệt, gần như không hề trì hoãn, rất nhanh liền cắt đầu của da đen xuống, da đen mất đi đầu, cho dù sinh mệnh lực có ngoan cường hơn nữa cũng không thể đứng lên được nữa. Chiến đấu bên này chỉ tốn hơn một phút đồng hồ đã kết thúc, sau đó hắn liền chạy tới chỗ Hoàng Hậu, cùng Hoàng Hậu liên thủ trả giá bụng Hoàng Hậu bụng cùng đùi 11 mỗi bên trúng một phát súng, mới rốt cục giải quyết xong 13 tên sát thủ Ma Quỷ kia.
11 cùng Hoàng Hậu hai người đi tới lầu ba thì ngừng một chút, sau đó không dừng lại trực tiếp chạy lên lầu bốn. Sau khi hai người bọn họ lên lầu, DK mới giãy dụa ngồi dậy, cố sức đem thân thể tàn tạ của mình từng chút từng chút chuyển đến bên tường, dựa lưng vào vách tường ngồi, sau đó từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Mỗi một lần hít thở, đều sẽ từ trong miệng mũi của hắn tuôn ra một lượng lớn máu, ngăn đều không được. DK không thèm để ý lau mũi và miệng một cái, mở mắt nhìn bốn phía một chút, mới phát hiện tầm mắt đã trở nên mơ hồ không rõ, nhất là mắt trái gần như mù một nửa. Hắn biết mắt trái của mình chỉ sợ không giữ được, ngay cả tay phải đại khái cũng phế đi. Nhưng hắn vẫn không quan tâm, ít nhất hắn bảo vệ được Trương Hân Hân. Chỉ cần Trương Hân Hân còn bình yên vô sự còn sống, như vậy hắn chính là người thắng cuộc trong trò chơi này.
Đúng, với DK, tất cả chỉ là trò chơi. Ngay cả cuộc sống của hắn, cũng chỉ là một trò chơi đáng nhớ mà thôi. Trong trò chơi của hắn, Trương Hân Hân chính là "công chúa" của hắn, mà hắn lại là "kỵ sĩ" của Hân Hân, kỵ sĩ kiêu ngạo không cho phép công chúa chết trước mình, kỵ sĩ sẽ trả giá tất cả bao gồm cả tính mạng của mình để bảo vệ công chúa. Mặc dù điều này rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng tựa như Lục Đạo đã nói, DK người này ngươi vĩnh viễn đừng muốn biết hắn đang suy nghĩ cái gì, bởi vì hắn điên.
Chỉ có người điên mới có thể đem đây hết thảy coi là trò chơi, không vì tình yêu, không vì tình bạn, cũng không vì lợi ích, đơn giản là ở trong trò chơi này, một cái thuộc về kỵ sĩ kiêu ngạo, không hơn.
Bất quá kỳ thật ngay cả DK chính mình cũng không biết, trong trò chơi này, Trương Hân Hân đã sớm từng chút từng chút ở trong lòng hắn lưu lại một đạo thân ảnh không thể xóa nhòa, sâu đến ngay cả chính hắn cũng không thể phát giác. Tuy rằng không liên quan đến tình yêu, trên thực tế DK thật sự chưa bao giờ có tình, bởi vì hắn ta máu lạnh. Trương Hân Hân có thể đi vào trong lòng của hắn, chẳng qua là bởi vì cô ngây thơ trong sáng khiến cho hắn cảm thấy mới mẻ, sau đó từ mới mẻ đến ở chung lâu, tự nhiên mà vậy biến thành thói quen mà thôi. Cái này thật giống như một tình bạn đôi nam nữ bình thường, bọn họ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, mặc dù ở cùng một chỗ bọn họ đối với nhau đều không có cảm giác, có chỉ là tình bạn đơn giản như vậy. Nhưng lâu ngày, cũng sẽ bất tri bất giác đi vào trong lòng đối phương, thẳng đến một ngày nào đó đột nhiên tách ra, sẽ cảm giác rất nhớ nhung lẫn nhau, nhớ nhung những ngày ở bên nhau lúc trước. Cái này cũng không liên quan đến tình yêu, mà là thói quen. Cho nên nói thói quen là thứ rất đáng sợ, nó có thể từng chút từng chút đem ngươi vô tri vô giác, khiến hình bóng của một người cũng không thèm để ý lặng lẽ đi vào trong lòng bạn mọc rễ nảy mầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận