Nhân Gian Băng Khí

Chương 952. Kết thúc

Chương 952. Kết thúc
Chương 952: Kết thúc
Người dịch: PrimeK
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cho dù hắn chịu mang quần bảo vệ Trim, cũng không nhất định là đối thủ của con chó này, Lãnh Dạ hiện tại đã tự mình hiểu con cẩu này này có tốc độ cực nhanh, thân thủ lại linh hoạt mạnh mẽ, hơn nữa không chỉ có viễn công, cận chiến đều am hiểu, càng giảo hoạt hơn người, đông trảo một trảo, tây cắn một miếng, khi cảm giác nguy hiểm liền lập tức tránh, tuyệt không cho ngươi cơ hội đụng tới nó đấu pháp vô lại như thế, Lãnh Dạ cho dù có 10 đôi tay cũng khó địch
Ai, quên đi, cũng chỉ có lúc mơ mộng hão huyền khi dễ nó một chút.
Khi hai gã chiến sĩ một bên đỡ Lãnh Dạ trở về, toàn trường tất cả mọi người sợ ngây người trong đầu mỗi người không hẹn mà cùng hiện lên cùng một ý niệm trong đầu: đứa trẻ xui xẻo này đụng phải ai? Sao lại bị đánh thê thảm như vậy?
Trong chiếc xe thứ nhất, lúc Lãnh Dạ xuất hiện, Dawell và Vịt Bầu liền liều mạng che miệng, cố nén xúc động cười lớn. Nhưng nhìn bả vai hai người kia run run, liền biết nhịn rất vất vả. Hầu Tử nhìn thấy Lãnh Dạ thì há to miệng, sau đó vẻ mặt cổ quái nhìn Tiểu Bạch, lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nhìn hắn là biết. Hoàng Hậu thì liếc Lãnh Dạ một cái, liền quay đầu lạnh mặt tiếp tục ngồi.
Về phần 11, thời điểm nhìn thấy Lãnh Dạ cũng không có lộ ra cái gì ngoài ý muốn, ngược lại giống như là hợp tình hợp lý cũng sau đó thu hồi tầm mắt cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, tiểu gia hỏa này đang ghé vào trên đùi của hắn, lè lưỡi lộ ra một bộ ngây thơ vô số tội
Thấy Lãnh Dạ đã trở lại, Hoàng Hậu hừ nhẹ một tiếng, nói: "Lái xe!
"A" Vịt Bầu vội vàng đáp, đạp xuống chân ga, trước tiên một bước rời đi phía sau xe mắt thấy đầu xe khởi động, tự nhiên một chiếc tiếp một chiếc vội vàng đuổi theo
Lúc này, Lãnh Dạ còn chưa leo lên đường nhỏ ở trong hố ruộng vừa nhảy vừa kêu, miệng lưỡi không rõ ồn ào nói: "Quay lại! Ta còn chưa lên xe đâu!”
.................
Tục ngữ nói: Cây không cần vỏ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch
Lãnh Dạ không thể nghi ngờ đã đem môn thần công này luyện đến trình độ cao thâm nhất, mắt thấy đám người 11 ngay cả chờ cũng không đợi mình đã chạy trước, biểu hiện trên mặt Lãnh Dạ giống như là oán phụ khuê phòng bị người vứt bỏ, thê lương cùng ai oán như vậy chỉ tiếc trên mặt từng vết máu đan xen nông cạn phá hư lần "Mỹ cảm" này.
Cúi đầu, Lãnh Dạ sâu kín thở dài, dùng giọng điệu ai oán cùng bị thương tổn gấp bội nói ra: " Không phải là ta lớn lên đẹp trai sao, cái này cũng không thể trách ta, đẹp trai đâu phải là cái tội, thế nên bị người đời đố kẹ không dám cùng ta ngồi chung xe."
Hai gã chiến sĩ dìu hắn lảo đảo một bước thiếu chút nữa té ngã, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Dạ mơ hồ lộ ra một chút thần sắc cổ quái.
Lãnh Dạ cũng không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ cái gì, lắc đầu lắc tai lại nặng nề thở dài, phân phó nói: "Đi thôi, các ngươi đừng lại bị vẻ đẹp trai của ta dọa chạy."
Hai gã chiến sĩ nhanh chóng đỡ hắn tiến vào chiếc xe cuối cùng đang chờ bọn họ bên trong, từ đầu tới cuối hai người này cũng không dám cùng Lãnh Dạ tiếp lời một câu, bởi vì nghe nói ngu ngốc là sẽ lây bệnh
Sau khi chiếc xe cuối cùng cũng tung bụi mà đi, con đường nhỏ này lại yên tĩnh trở lại.
Đường, vẫn là con đường kia, nhưng người, lại không còn là người lúc đến.
Ba chiếc xe chở quân bốc khói lật đổ trong vũng bùn hai bên đường nhỏ, bốn phía nằm một cỗ thi thể máu chảy đầm đìa ngẫu nhiên có mấy binh sĩ còn chưa tắt thở, nằm ở trong vũng máu phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Mùi đất, mùi máu và mùi thuốc súng... các loại mùi trộn lẫn với nhau, lặng lẽ lan tràn trên con đường này.
Cả con đường nhỏ trên, chỉ còn lại có một cỗ xe tù lẻ loi dừng ở nơi đó.
Bỗng dưng, cánh cửa sắt thép nặng nề của chiếc xe này bị nhẹ nhàng đẩy ra, Tửu Quỷ từ bên trong nhảy xuống xe, tiếp theo là Lục Dương sau hai người này, hai gã cao thủ Tổ Hổ đã ngất xỉu kia cũng xuống xe theo mà xem khí sắc hai người này, lại không hề bị thương hoặc có chỗ khó chịu, nếu như 11 ở chỗ này cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, nếu như cao thủ Tổ Hổ dễ dàng có thể bị hắn đánh ngã như vậy, vậy thì không xứng gia nhập Long Hồn, hai người này từ đầu tới đuôi đều chỉ bất quá là đang diễn trò mà thôi.
Nhìn từng bộ thi thể xung quanh nằm ở trong ruộng, bốn người sắc mặt đều khó coi Lục Dương càng là nhắm mắt lại, yên lặng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu
Nằm ở chỗ này đều là chiến sĩ trực thuộc Long Hồn, nhưng vì Long quốc, bọn họ không thể không hy sinh.
Đây chính là chính trị, không có đúng hay sai, không có thiện hay ác, chỉ có thủ đoạn và mục đích cuối cùng, chính trị tàn khốc hơn chiến trường, mặc dù trong lòng không đành lòng, nhưng bốn người lăn lộn trong giới chính trị này đều hiểu, có đôi khi một chút hy sinh là cần thiết.
Tửu Quỷ quay đầu nhìn hai gã cao thủ Tổ Hổ, bĩu môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trong đó Cao thủ tổ Hổ tuổi hơi lớn một chút liếc hắn một cái, hướng một người khác nói ra: "Bát Trảo, ngươi đi thông báo tổng bộ một tiếng, Băng sát thủ ở trên đường bị cướp đi, chiến sĩ của chúng ta tổn thất thảm trọng, nhu cầu cấp bách muốn xe cứu thương"
Bát Trảo gật đầu một cái, oán hận trừng mắt nhìn Tửu Quỷ, xoay người đi về phía buồng lái của xe tù.
Tửu Quỷ sờ sờ hồng hồng mũi bã rượu, vẻ mặt vô tội nói: "Trừng ta làm gì thế!"
Cao thủ Tổ Hổ lưu lại hừ nhẹ một tiếng nói: "Hắn là người của Phượng tổ các ngươi!”
Tửu Quỷ nhún nhún vai nói: "Hiện tại không, phải rồi Xú Trùng, Lãnh Dạ kia hình như cũng là Tổ Hổ các ngươi?"
Xú Trùng vừa định phản bác, bỗng nhiên nghĩ đến Lãnh Dạ quả thật đã được Hắc Lang chỉ đạo, miễn cưỡng cũng có thể tính là nửa tổ Hổ đầy bụng oán hận hóa thành một tiếng hừ lạnh, không chịu nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận