Nhân Gian Băng Khí

Chương 1109. Đồ vật tản mát 4

Chương 1109. Đồ vật tản mát 4
Chương 1109: Đồ vật tản mát 4
Người dịch: PrimeK
13 khịt mũi cười lạnh nói: "Ông vẫn cố chấp như trước, chỉ cần mình nhận định là đúng sẽ không đi quản những người khác nghĩ gì. Long Nguyệt là như vậy, đối với Tiểu Tuệ cũng là như vậy”.
Đây là điểm 13 ghét nhất Gia Cát Hoàng, rõ ràng ông ta có thể cung cấp điều kiện sinh hoạt rất ưu việt cho Gia Cát Tuệ, lại cố tình cam chịu, chán chường trải qua cuộc sống nghèo khổ, càng làm cho đứa nhỏ kia đi theo ông ta chịu khổ hơn 20 năm. Trong mắt 13, tất cả đều là bởi vì Gia Cát Hoàng ích kỷ, ông ta chỉ suy nghĩ cho mình, lại không biết suy nghĩ cho người bên cạnh. Cho nên hắn cực kỳ chán ghét người này, nếu như không phải bởi vì Long Nguyệt, 11 cùng Gia Cát Tuệ, 13 chỉ sợ đã sớm động thủ giết chết tên bất lực này.
Gia Cát Hoàng không phản bác, chỉ chua xót cười cười, thở dài nói: "Là tôi có lỗi với con bé”.
"Có lỗi?" 13 lạnh lùng nói: "Có nhiều thứ, không phải một câu có lỗi là có thể bù đắp được. Ông có từng nghĩ, nếu ông thật sự không thể quay về, cả đời Tiểu Tuệ này sẽ phải chịu đựng cái gì không?"
Gia Cát Hoàng chua xót nói: "Một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi con bé, bất quá là sớm muộn thì có gì khác nhau.
“Thế còn 11 thì sao? Ông vì nó mà chết, ông bảo Tiểu Tuệ làm sao đối mặt với đứa em này của nó, hoặc là ông muốn muốn chị em chúng nó cả đời đều thù hận lẫn nhau, không gặp mặt nhau?"
“Tôi...... "Gia Cát Hoàng há miệng, muốn nói cái gì lại nhất thời nói không nên lời.
13 Lắc đầu, hắn đã không muốn cãi cọ với người này nữa. Bỗng nhiên xoay người không nói một lời trực tiếp đi về phía trước.
Gia Cát Hoàng thần sắc phức tạp ở tại chỗ hồi lâu, ông ta biết 13 nói những lời này kỳ thật là vì khiến ông ta có lý do sống sót, cái này cũng không phải vì ông ta, mà là vì Gia Cát Tuệ. 13 không muốn để đứa bé đó từ nay về sau khổ sở không nơi nương tựa, bởi vì như vậy đối với con bé không công bằng. Nhưng Gia Cát Hoàng có thể làm được sao? ông ta tới nơi này chính là vì tìm được Long Nguyệt, tập hợp Long Nguyệt cùng huyết mạch của mình để cải mệnh cho 11. Đổi mạng, nói trắng ra chính là đổi mạng, dùng mạng của mình để sửa số mệnh hư vô mờ ảo của 11. Cho nên, ngay từ đầu ông ta đã có tử chí. Bất quá 13 nói cũng không phải không có lý, ông ta vì con trai mất mạng, lại phụ lòng con gái, điều này đối với Gia Cát Tuệ mà nói không công bằng.
Gia Cát Hoàng ngơ ngác đứng tại chỗ thật lâu, lại lần đầu tiên cảm thấy trong lòng mờ mịt.
……
Trong khi 13 tranh luận với Gia Cát Hoàng, những nơi khác trong thế giới kỳ lạ này vẫn đang diễn ra những trận chiến kịch liệt.
Trong một khu rừng rậm cách bọn họ rất xa, giờ này khắc này cũng đang trình diễn một màn máu tanh.
Trong rừng rậm, từng đợt tiếng súng máy "tạch tạch tạch" liên tiếp không dứt bên tai. Chỉ nghe tiếng súng nổ mạnh này đã biết nhất định là loại vũ khí hạng nặng đa nòng súng máy, mà trong mấy phương nhân mã tiến vào nơi này, có thể mang theo vũ khí hạng nặng như vậy hình như cũng chỉ có một mình Hầu Tử.
Giờ phút này Hầu Tử ôm ống pháo lớn của hắn, hưng phấn bắn phá một trận, phía trước bất kể là người hay cây cối, ở trước mặt loạt đạn hết thảy trở nên yếu ớt không chịu nổi, đạn đi qua bất kể là người hay là cây cối đều là chặn ngang mà gãy, huyết nhục bay tứ tung. Hầu Tử cực kỳ hưng phấn, đã bao lâu rồi chưa từng đánh trận như vậy, giết người thoải văn mái? Đối mặt với một đám người trước ngã xuống, người sau tiến lên, trông mong chạy tới chịu chết...... A, nhân loại diện mạo quái dị, hắn không đem người ta hành hạ đến chết một phen, thật sự là phụ lòng mình.
Vì thế Hầu Tử giết càng vui vẻ, hưng phấn mặt đỏ tới mang tai, điên cuồng gào thét, ngay cả mỗi một tế bào trên người cũng vui mừng khôn xiết nhảy nhót.
Nhưng Lãnh Dạ ngồi ở phía sau Hầu Tử, giờ phút này vẻ mặt lại hoàn toàn tương phản với hắn. Lãnh Dạ dựa lưng vào thân cây mà ngồi, ôm súng bắn tỉa MG 16, thần sắc phiền muộn trông mong nhìn từng bộ thân thể uyển chuyển động lòng người bị Hầu Tử đánh cho tan thành từng mảnh nhỏ, máu thịt mơ hồ, nằm ở trong vũng máu biến thành từng bộ tử thi lạnh như băng.
Con mẹ nó!
Lãnh Dạ thống khổ gãi gãi tóc, ngươi giết người thì giết người, nhưng giết những người con gái kia làm gì? Huống chi những thứ này còn không phải người con gái bình thường, các nàng là một đám đều là thiên sứ! Mẹ kiếp phí của giời
Đúng vậy, những "người" mà Hầu Tử đang tàn sát, bề ngoài không khác gì con người bình thường, duy chỉ có sau lưng có thêm một đôi cánh trắng như tuyết, cực kỳ giống thiên sứ trong truyền thuyết. Hơn nữa những "thiên sứ" này, nhất là "thiên sứ" của phái nữ, lại càng là một đám bộ dạng xinh đẹp động lòng người, đều là mỹ nữ khó gặp. Lãnh Dạ vừa mới nhìn thấy các cô, thiếu chút nữa con ngươi đều trợn tròn.
Nhưng mà những mỹ nữ thiên kiều bách mị này, hiện tại lại bị cây "ống pháo lớn" của Hầu Tử kia tàn phá, trong nháy mắt liền biến thành từng cỗ thi thể trăm lỗ, điều này làm cho Lãnh Dạ đau lòng không thôi.
Tên chết tiệt không hiểu gì là thương hoa tiếc ngọc!
Bên tai nghe tiếng súng vẫn như cũ, Lãnh Dạ thống khổ nhắm mắt lại, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận