Nhân Gian Băng Khí

Chương 739. Bố Cục 2

Chương 739. Bố Cục 2
Chương 739: Bố Cục 2
Lục Đạo đặt chén rượu lên bàn trà, tháo kính xuống, lau mắt kính bằng góc áo, đồng thời nói: "Kế hoạch của ta rất đơn giản, chính là muốn gã mập ra mặt, mượn danh nghĩa của Thanh bang hẹn những trưởng lão này ra ngoài. Cũng không cần phải úp mở làm gì, bảo gã mập nói với bọn họ nếu muốn chấm dứt cục diện của Vương gia hiện giờ thì hãy hợp tác với hắn, hẹn họ ra ngoài ăn cơm để tiện bàn bạc."
Mười Ba hỏi: "Bọn họ sẽ tin?"
Lục Đạo đeo kính lên, lộ ra nụ cười mưu mô, cầm lấy ly rượu, nói: "Không cần biết bọn họ có tin hay không, bọn họ muốn làm tộc trưởng đến mức phát điên rồi, khi gã mập gọi điện cho họ tỏ ý muốn nhúng tay, khẳng định bọn họ sẽ nghĩ: gã mập muốn đưa ai đó lên vị trí tộc trưởng sau đó kiếm lời từ hắn. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ làm gì?"
Không đợi Mười Ba trả lời Lục Đạo đã tiếp tục nói: "Đương nhiên là dùng hết mọi thủ đoạn để lôi kéo gã mập đứng về phía mình, đồng thời ngăn không cho hắn giúp đỡ những người khác. Sau khi nhận được tin tức từ gã mập, tuy sẽ có nhiều người do dự, nhưng lúc này đột nhiên lại có một trưởng lão đến gặp gã mập, những người khác sao có thể không luống cuống?"
"Vương Đức?" Mười Ba hỏi.
Lục Đạo khẽ gật đầu, cười nói: "Lúc này cần có sự giúp đỡ của Vương Đức, tuy hắn đi đầu sẽ gây ấn tượng không tốt với những trưởng lão khác, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến cho những người khác có cảm giác bị đe dọa. Chỉ cần bọn họ còn muốn làm tộc trưởng thì nhất định sẽ không cho phép Vương Đức tranh giành miếng ăn đã đến tận miệng, kết quả là tất cả các trưởng lão có dã tâm đều sẽ ra ngoài. Lúc đó chính là cơ hội ra tay duy nhất của Mười Một."
Mười Ba gật đầu, kế hoạch của Lục Đạo rất tốt, đâu đâu cũng có cạm bẫy, chỉ cần bọn họ giẫm vào thì sẽ không còn lối thoát.
Mười Ba nghĩ ngợi, hỏi: "Nếu có người không ra ngoài thì sao?"
Lục Đạo nói: "Nếu như có kẻ không ra, chứng tỏ hắn không có dã tâm với vị trí tộc trưởng, sẽ không tạo nên sự uy hiếp. Trong Vương gia quả thật có một người như vậy, hắn tên là Vương Chiến, là một kẻ không có dã tâm.Chính bởi hắn không có dã tâm, vậy nên trong Vương gia cũng không có quyền lực gì lớn, nhưng cũng không bị người khác ghét bỏ, xem như là phái trung lập. Nếu ta đoán không sai, sau khi Vương Đức ra ngoài thì mấy lão già kia khẳng định sẽ chen nhau đi theo, người duy nhất không ra ngoài sẽ là Vương Chiến. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng hắn giấu kín dã tâm của mình, kín đến nỗi ngay cả ta cũng không nhận ra. Nếu như hắn thật sự có dã tâm thì nhất định sẽ đi ra, nếu hắn không ra thì chứng tỏ hắn cũng không có tham vọng với vị trí tộc trưởng. Những việc còn lại cũng dễ làm, chỉ cần Mười Một giết sạch những trưởng lão khác sau đó uy hiếp Vương Chiến, sau đó Vương Đức lại ra mặt dụ dỗ, muốn lôi kéo được hắn cũng không phải việc khó. Trong cả kế hoạch thì việc khó nhất chính là Mười Một nhất định phải giết sạch bảy người trước khi họ trở về Vương gia, đây là một thách thức rất lớn với hắn."
Mười Ba nhìn hắn hồi lâu, sau đó lạnh nhạt hỏi: "Ngươi định cho gã mập lợi lộc gì?"
"Lợi lộc?" Lục Đạo mỉm cười, lắc đầu nói: "Ta không định tự bỏ tiền túi ra, lông dê phải cắt từ dê ra thì mới có giá trị."
"Vương gia?"
Lục Đạo khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không chỉ Vương gia, còn có Dương gia, ngần đó chắc đủ cho gã mập? Về phần Long gia, hắn cũng đừng mong ăn được, ăn nhiều quá sẽ bội thực mà chết đó. Ha ha. "
Mười Ba nói ra: "Ngươi chỉ nói mồm, sao hắn có thể tin ngươi?"
"Hắn nhận lời rồi." Lục Đạo bưng ly rượu lên, nhấp một ngụm, cười nói: "Gốc rễ của gã Vu mập chính là ở Giang Nam, hắn đã thèm thuồng khu vực ở phía bắc, nhất là kinh thành, đã lâu nhưng lại e ngại bang quy nên không dám nhúng tay. Nếu không thì những trưởng lão khác trong bang sẽ hợp tác để đối phó với hắn. Lần này chúng ta cho hắn một cơ hội tốt như vật, dù chẳng qua chúng ta chỉ hứa suông nhưng nhất định hắn sẽ liều mạng, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì hắn cũng đã không phải là Vu mập rồi. Dù sao hắn chỉ cần gọi mấy cuộc điện thoại, tốn ít nước bọt nhưng lại có thể được lợi rất lớn."
Mười Ba khẽ gật đầu, Lục Đạo nói rất hợp tình hợp lý, nếu hắn là Vu mập thì cũng không cự tuyệt được một món hời lớn như vậy. Việc này hắn chỉ phải tốn chút nước miếng, nhưng cho dù có phải nhúng tay thực sự có lẽ Vu mập cũng không tiếc.
"Thế nào, đại ca, ngươi hài lòng với kế hoạch của ta chứ?"
Mười Ba quay sang nhìn hắn, hỏi: "Ngươi không âm thầm giở trò gì đấy chứ?"
Lục Đạo cười khổ nói: "Lần này ta quả thật không giở trò gì, ta vắt óc nghĩ ra việc lôi kéo Vương gia sau đó lại sắp xếp kế hoạch này đều là vì Mười Một. Trong chuyện này cho dù cá nhân ta hay là Vận Mệnh đều không có lợi lộc gì, người được lợi chỉ có hắn và Vu mập."
Nét mặt lạng lùng của Mười Ba hơi giãn ra, hắn gật đầu nói: "Chúng ta sẽ nhanh chóng ra tay sau đó sẽ rút khỏi châu Á, nhân lúc chúng ta vẫn còn có thời gian và khả năng thì hãy giúp hắn dọn đường. Về sau hắn đi thế nào thì phải trông cậy vào chính hắn."
Lục Đạo nâng ly rượu lên, đồng thời nói: "Ngươi có thể hoàn toàn yên tâm, Mười Một không yếu như ngươi nghĩ, thậm chí năng lực của hắn còn vượt xa sự tưởng tượng của ngươi và ta. Võ công của hắn tiến bộ không ngừng, về trí tuệ, hắn và ta..."
Lục Đạo vẫn chưa dứt lời, thanh âm của Long Uy đột nhiên vang lên trong đại sảnh: "Lục Đạo, Mười Một tìm ngươi."
"Ồ?" Lục Đạo ngẩn người, quay đầu sang nhìn Mười Ba, thấy hắn không tỏ thái độ gì mới nói: "Kết nối đi."
Một tiếng ''tít'' dài vang lên trong đại sảnh sau đó liền yên tĩnh.
Nếu như là Mười Ba thì lúc này hắn sẽ chơi trò im lặng với Mười Một, nhưng Lục Đạo không phải là Mười Ba, trò im lặng không phải sở trường của hắn. Lục Đạo cười hỏi: "Ngươi tìm ta?"
Thanh âm lạnh lùng của Mười Một vang lên trong đại sảnh: "Ta không tiện ra mặt, ta muốn ngươi giúp ta liên lạc với Vu Quang Hải."
Lục Đạo ngây ra một lúc, nét mặt lộ ra sự vui vẻ, liếc nhìn Mười Ba, hỏi: "Liên lạc với Vu mập? Ngươi tìm hắn làm gì?"
"Nhờ hắn dùng danh nghĩa Thanh bang để hẹn gặp các trưởng lão của Vương gia."
Lục Đạo bưng ly rượu, xoay tròn trong tay, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Thật sự là một ý hay. Ngươi muốn lợi dụng lúc những kẻ kia đi gặp Vu mập để hốt gọn?"
Mười Ba nhìn Lục Đạo, nhưng cũng không ngắt lời hắn.
Mười Một ''Ừ" một tiếng.
Lục Đạo nói: "Thế nhưng ngươi cũng hiểu con người Vu mập rồi đấy, việc không được lợi lộc gì hắn sẽ không làm, dù chỉ là gọi mấy cú điện thoại. Dù sao thì làm như vậy nhưng hắn là sẽ đắc tội với một số người, với bản chất con buôn của Vu mập thì hắn chỉ coi trọng lợi ích, nói cách khác cho dù chúng ta quan hệ với hắn tốt thế nào thì cũng vô dụng."
"Vương gia, cả Dương gia nữa." Mười Một nói: "Hắn sẽ đồng ý."
"Ha ha." Lục Đạo lắc đầu cười, không phải hắn không đồng ý những điều Mười Một nói mà là cảm giác gặp phải kỳ phùng địch thủ có suy nghĩ giống mình làm cho người ta muốn bật cười, cười một cách vui vẻ.
Một người vô địch quá lâu, sẽ cảm thấy rất trống trải, rất cô đơn.
Lục Đạo cười vài tiếng, sau đó dường như nghĩ tới việc gì, không cười nữa, hỏi: "Vương Đức liên lạc với ngươi rồi à?"
Mười Một không nói gì.
"Khi nào?"
"Vừa xong."
Lục Đạo suy nghĩ một lát, nói : "Ngươi muốn Vu mập dụ mấy tên trưởng lão của Vương gia ra ngoài, đúng là kế hay, nhưng chưa chắc bọn họ sẽ mắc lừa. Dù sao thì mạng sống cũng quan trọng hơn địa vị nhiều."
Mười Một nói: "Ta đã nói với Vương Đức, khi Vu mập liên lạc với Vương gia, hắn phải là người đầu tiên ra ngoài."
"Ha ha." Lục Đạo cười lên, vỗ vỗ trán, ngay cả việc ấy Mười Một cũng nghĩ giống hắn. Việc này có thể nói là anh hùng có cùng chí hướng không? Có điều bây giờ hắn đã hơi hối hận, sớm biết như vậy hắn sẽ không kết đồng minh với Mười Một mà sẽ làm đối thủ của hắn, tin rằng đấu trí với một kẻ không hơn kém mình là bao thú vị hơn rất nhiều việc làm đồng minh của kẻ đó.
Đáng tiếc hối hận cũng chả ích gì, hiện giờ nếu hắn dám có ý đồ với Mười Một thì Mười Ba sẽ không tha cho hắn.
Lục Đạo bưng ly rượu lên, hỏi: "Ngươi định khi nào ra tay?"
"Hôm nay." Mười Một thản nhiên nói.
"Hôm nay?" Lục Đạo khẽ nhướn mày: "Có vội quá không?"
"Ta không có thời gian để lãng phí."
Lục Đạo khẽ gật đầu, hắn đã hiểu ý của Mười Một, hôm nay, ngày mai hay là ngày nào cũng không khác gì nhau, trừ khi mấy lão già của Vương gia lơi lỏng cảnh giác không thì chọn ngày nào cũng như nhau. Nhưng Mười Một không có thời gian để chờ cho Vương gia lơi lỏng, Vận Mệnh cũng vậy.
Lục Đạo nhấp một ngụm rượu đỏ, nói thêm: "Tính cả Vương Đức thì trong Vương gia có tổng cộng chín trưởng lão, ngươi có nắm chắc có thể giết sạch bọn họ trước kia họ kịp trở về không?"
''Bảy." Mười Một sửa lại, nói: "Đây là chuyện của ta."
"À, được rồi, nếu ngươi đã quyết định thì ta sẽ không nói gì thêm. Thế nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một việc, một khi ngươi thất bại thì không những không thể giải quyết được thù oán với Vương gia, mà từ nay về sau liền trở thành kẻ địch một mất một còn."
"Đây là chuyện của ta."
Lục Đạo gật đầu nói: "Được, ta lập tức giúp ngươi liên lạc với Vu mập, bảo hắn đêm nay đến kinh thành mở tiệc mời đám trưởng lão của Vương gia đến. Những chuyện sau đó chúng ta sẽ không nhúng tay."
Mười Một đáp lời sau đó cúp điện thoại.
Trong đại sảnh lại trở nên yên lặng, Mười Ba mở miệng hỏi: "Sao ngươi không nói cho hắn?"
Lục Đạo lắc đầu, cười khẽ: "Sao lại phải nói cho hắn biết? Kế hoạch này là do chính hắn nghĩ ra, vậy nên hắn cũng không nợ gì chúng ta. Không phải sao?"
Mười Ba liếc nhìn hắn, hỏi: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
Lục Đạo khẽ nhún vai.
Mười Ba không nói gì nữa, đứng dậy đi lên lầu.
Lục Đạo vẫn ngồi trên ghế sa lon như cũ, đến tận khi Mười Ba lên lầu, hắn mới chậm rãi nở một nụ cười như có như không. Lục Đạo ngửa cổ, uống cạn ly rượu đỏ trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận