Nhân Gian Băng Khí

Chương 432. Nguyệt Nhi Không Người Giúp

Chương 432. Nguyệt Nhi Không Người Giúp
Chương 432: Nguyệt Nhi Không Người Giúp
Trên mặt đất của phòng ngủ còn chất đống hỗn loạn rất nhiều mảnh vụn quần áo, rất hiển nhiên chúng vốn đều là thứ mặc trên mình búp bê, bị Văn Ngôn dùng phương pháp thô bạo đem đám quần áo liên tiếp xé vụn, sau đó ra sức phát tiết dục tính của mình.
Mặt khác, thứ khiến Mười Một chú ý nữa là ở một góc của phòng ngủ, còn có một người hơi có dáng vẻ như nam nhân. Người thổi hơi này bị dùng dây thừng thô bạo trói nghiến lại thành cái bánh chưng, sau đó treo lên góc phòng, để “hắn” tận mắt nhìn thấy cô búp bê tóc vàng trên giường.
Mười Một đã đoán được búp bê bơm hơi dáng nam này chắc là bạn trai hoặc người nào đó bên cạnh cô gái, Văn Ngôn đem hắn đến bên để hắn phải tận mắt thưởng thức kẻ địch đang phát tiết dục vọng thú tính của mình trên người Katy. Khi kẻ trông như trượng phu kia mắt nhìn thấy thê tử của chính mình bị người cưỡng hiếp, cảm giác thật là thống khổ và bất lực.
Lắc lắc đầu, Mười Một ly khai gian phòng này. Hắn tới đây là để tìm kiếm Âu Dương Nguyệt Nhi chứ không phải để thưởng thức biểu hiện tình dục gần như đến điên cuồng của Văn Ngôn, càng không phải đến tìm Văn Ngôn để để tìm đáp án.
Mười Một ra phía sau của phòng ngủ cũng không có lập tức rời gian phòng này đi, bởi vì hắn ở trên mặt đất của phòng bếp phát hiện một chút đồ ăn thừa. Từ mức độ còn tươi của đồ ăn thừa cho thấy thời gian không vượt quá mười hai giờ.
Trong vòng mười hai giờ trước, có người ở chỗ này nếm qua thứ này. Đó là ai? Văn Ngôn? Hay là...
Mười Một lập tức tìm kiếm cẩn thận trong ngoài toàn bộ gian nhà một lần nữa, sau cùng đến cửa toilet. Nhẹ nhàng đẩy, toilet đích thực là bị khóa từ bên trong. Hắn nhẹ nhàng áp tai dán vào cửa, nghe thấy bên trong có tiếng người đang hô hấp rất rõ ràng. Nhịp hô hấp rất ngắn, cũng rất nhanh. Có thể đoán được người bên trong rất khẩn trương, rất sợ hãi.
Mười Một nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
“Choang!” bên trong truyền ra âm thanh vật nặng rơi xuống đất, phỏng chừng là người đang trốn ở bên trong rất khẩn trương, nếu không không thể khiến vật gì đó rơi xuống.
Mười Một áp tay vào khung cửa, dùng sức đẩy vào bên trong, “cạch” một tiếng gỗ võ vụn truyền ra, Mười Một đã đánh gãy cả khung cửa.
“Cứu tôi với!” Cùng lúc đó, bên trong toilet truyền ra một tiếng nữ nhân thét chói tai.
Nghe được tiếng hô cứu mạng, Mười Một sửng sốt một chút, trên miệng bất giác nở một nụ cười nhẹ. Âm thanh của Âu Dương Nguyệt Nhi hắn đã rất quen thuộc, cho dù là cô đang rất bối rối, rất sợ hãi, nhưng tiếng thét cũng mang theo hương vị hấp dẫn. Cũng chẳng trách cô có thể ở trên bảo tọa hàng đầu của giới ca sĩ, cũng khó trách đa số nam nhân tìm hết mọi biện pháp cũng phải có được cô, nghe được âm thanh của cô cũng là một loại hưởng thụ.
Mười Một đẩy cửa tiến vào, tình huống này càng kích động Âu Dương Nguyệt Nhi, cô co rút toàn thân vào góc tường, trong lúc đó đầu rút vào trong hai tay. Mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, cô đem hết toàn lực hét to: “Đừng đi tới!! Cứu mạng.”
Mười Một không áp sát lại, hắn lo lắng quá kích động sẽ khiến tinh thần Âu Dương Nguyệt Nhi sụp đổ. Hẳn chỉ đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi đang sợ hãi, đang bất lực.
Trên người Âu Dương Nguyệt Nhi mặc một chiếc váy dài liền quần màu xanh lục nhạt, đây là quần áo ngày nọ cô mặc khi bị bắt cóc. Bộ quần áo đó, ngoại chỉ hơi bẩn và nhàu nát, không có dấu vết bị xé rách.
Hai tay cô ôm chặt đầu, khoảng trống lộ ra giữa đó cũng bị mái tóc dài đen nhánh che mất, ngoại trừ tiếng khóc và tiếng kêu cứu mạng hoảng loạn truyền ra, không thể thấy được gương mặt cô lúc này.
Âu Dương Nguyệt Nhi dường như rất sợ hãi, thân thể thon thả của cô run lên cầm cập, chẳng biết bây giờ phải làm gì, chỉ có thể cố co tròn người lại, mang đến cho bản thân một chút cảm giác an toàn.
“Nguyệt Nhi.” Mười Một nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Tiếng khóc và tiếng kêu cứu mạng của Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên dừng lại, thời gian lúc này như ngưng trệ, không có tiếng động nào, chỉ có thân hình còn đang run rẩy của Âu Dương Nguyệt Nhi.
Dường như cô nghe ra giọng nói của Mười Một, đầu giật giật. Cô rất muốn nhanh chóng xem giọng nói đó có phải của Mười Một không, nhưng lại sợ, sợ phải ngẩng đầu lên gặp lại người mà cô không hy vọng gặp phải.
“Mười Một?” Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, âm thanh của cô rất nhẹ, rất êm, ngay cả cô cũng chỉ nghe thấy rất mơ hồ. Âu Dương Nguyệt Nhi đương nhiên biết là Mười Một đã sớm đổi tên thành Sở Nguyên, nhưng ý thức của cô lại xuất ra cái số hiệu “Mười Một”. Có lẽ trong mắt cô, chỉ có “Mười Một” mới có thể cứu cô, mới có thể cho cô cái cảm giác an toàn mà người khác không có. Bởi vì cô đã từng vào sinh ra tử với Mười Một chứ không phải với Sở Nguyên.
“Là ta. Ta đến mang cô đi.”
Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn sửng sốt, không hề động đậy. Sau đó cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cẩn thận hướng về phía cửa. Ở cửa, một người đàn ông toàn thân quần áo rách nát đang đứng, trên người gã đầy vết máu, vết máu còn bám đầy trên mặt, nhưng vẫn có thế nhận ra đó là Mười Một.
Cùng lúc Âu Dương Nguyệt Nhi thấy Mười Một, đồng thời gã cũng thấy được cô. Trên mặt cô toàn là nước mắt, hơn nữa, trên gương mặt trắng nõn không ngờ còn in rõ mấy vết tát.
Mười Một trong lòng bỗng ào lên một cảm giác lạ lùng, đó là cảm giác gì? Hắn không nói ra được, giống như có vật gì mắc trong đầu, rất khó chịu, nhất là Âu Dương Nguyệt Nhi trên mặt còn in rõ ràng vài dấu tát, làm hắn không tự chủ được mà ào ra sát khí mãnh liệt.
Là đồng tình? Hay cảm tình? Mười Một không biết, hắn chỉ biết là chính mình đang tràn ngập sát khí. Vì sao nhìn thấy bộ dạng như vậy của Âu Dương Nguyệt Nhi, bản thân lại có biến hóa như vậy? Chẳng lẽ mình thật sự có cảm tình?
“Mười Một!” Âu Dương Nguyệt Nhi hét lớn một tiếng rồi nhảy vào trong lòng Mười Một, cũng không để ý Mười Một người bẩn như thế nào, cô rúc thật sâu vào trong lòng Mười Một khóc lớn. Hai tay cô ôm chặt Mười Một, rất chặt, hình như sợ buông tay Mười Một sẽ biến mất.
Lúc này, Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không rõ tâm lý của mình rốt cuộc như thế nào. Rất hoảng, rất loạn, rất ngọt ngào, lại rất sợ hãi. Cô sợ hãi rằng đây chỉ là một giấc mộng, buông tay ra, sẽ tỉnh mộng, khi ấy chính mình vẫn đang cô độc ngập trong địa phương như cơn ác mộng và tràn đây tội ác này, người cô không nén nổi run lên cầm cập.
Nhưng trên người Mười Một rất ấm áp, lại rất thực, khiến cho cô biết đây không phải là giấc mộng, Mười Một thực sự đã đến đây, vô cùng gian khổ tìm đến với cô.
Mặc kệ đó là tâm lý gì, Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ muốn muốn phát tiết tình cảm chính mình sau mấy ngày bị dày vò, cô muốn khóc, tận tình trốn trong lòng Mười Một mà than khóc.
Mười Một không nói gì. Gã chỉ ôm cô, cố gắng dùng thân thể mình để bảo vệ cô, tựa như hắn đã từng dứt khoát che trước người cô để bảo vệ cô khỏi lựu đạn, hoặc là khi cùng cô nhảy vào lòng đất, đem tất cả không khí và cơ hội sinh tồn cho cô, bản thân mình chỉ hít vào một hơi mà đi.
Lúc này, bọn họ dường như đã quay về lần trải nghiệm qua sinh tử lúc trước. Cùng nhau chịu đựng gian khổ, và khi ấy đôi bàn tay họ chưa hề buông nhau ra, cho dù là chết, họ cũng phải nắm chặt tay nhau.
Tiếng khóc của Âu Dương Nguyệt Nhi dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến thành tiếng nấc nghẹn ngào thổn thức.
“Em biết anh nhất định sẽ đến, em biết anh sẽ không bỏ em lại một mình...” Âu Dương Nguyệt Nhi áp vào lòng ngực Mười Một, thì thào nói.
Khi Mười Một cúi đầu nhìn về phía cô thì mới phát hiện cô đã ngủ, ngủ rất ngon. Trên mặt còn điểm một nụ cười nhẹ.
Mười Một ôm Âu Dương Nguyệt Nhi vào trong lòng. Còn Âu Dương Nguyệt Nhi cho dù đang ngủ cũng vẫn ôm chặt hắn, không chịu buông tay.
Đái Linh ở đâu? Căn cứ vào tư liệu, Đái Linh và Âu Dương Nguyệt Nhi cùng bị bắt cóc đến nơi này, nhưng ở đây lại không có bóng dáng của Đái Linh. Hay là cô ta đã xảy ra chuyện? Hay là bị giam tại phòng khác?
Mười Một cũng không có hứng thú để quản, hắn chỉ để ý đến Âu Dương Nguyệt Nhi, còn về Đái Linh, sống hay chết hắn không quan tâm. Hơn nữa, cho dù Đái Linh còn sống, Mười Một cũng không có hứng thú đi đi cứu cô ta, một mình hắn mang theo hai người chạy trốn thực sự là một gánh nặng. Hơn nữa, hắn muốn đem Âu Dương Nguyệt Nhi giao cho Long Hồn, người của Long hồn sẽ căn cứ vào lời của cô để đến đây tìm Đái Linh.
Mười Một ôm Âu Dương Nguyệt Nhi tiến vào gian phòng ngủ của Katy, đưa chân đá con búp bê bơm hơi xuống đất. Con búp bê điện tử này khi va chạm với mặt đất không ngờ lại còn phát ra những âm thanh thở gấp dâm dục.
Mười Một nhẹ nhàng đặt Âu Dương Nguyệt Nhi lên giường, động tác của gã rất nhẹ, tựa như cái hắn đang ôm một thứ đồ sứ dễ vỡ, chỉ cần dùng lực nhỏ cũng sẽ bể tan tành.
Đặt Âu Dương Nguyệt Nhi nằm nhẹ xuống, nhẹ nhàng kéo bàn tay đang nắm chặt y phục của cô ra, sau đó Mười Một giúp cô kiểm tra thân thể. Tình trạng thân thể của Âu Dương Nguyệt Nhi rất tốt, không có hiện tượng thiếu dinh dưỡng do bị bỏ đói, cũng không bị thiếu nước. Mấy chỗ trên thân thể cô có dấu vết bị người ta đánh nhưng không nặng, mà thật ra tổn thương da thịt là chuyện không thể tránh khỏi. Mười Một từ từ vén váy cô lên, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, chậm rãi cởi bỏ chiếc quần lót bên trong.
Mười Một đã nhẹ nhàng hết sức, nhưng hắn chú ý đến khoảnh khắc khi ngón tay chạm vào mép chiếc quần lót, toàn thân cô gái rung lên, da thịt như căng cứng lại, mười ngón tay nắm chặt tấm nệm trải giường, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ, lông mi không ngừng nhẹ nhàng lay động.
Mười Một biết cô sớm đã tỉnh dậy. Vào khoảnh khắc được Mười Một bế dậy, cô đã tỉnh lại, hơi hé mắt ra nhìn trộm hắn, sau đó lại tiếp tục giả bộ ngủ, để Mười Một tùy ý kiểm tra thân thể cô. Cho đến giờ phút này, khi Mười Một muốn cởi quần lót, cô mới bắt đầu khẩn trương, nhưng vẫn không bật dậy ngăn cản.
Mười Một kéo quần lót của cô xuống đến đầu gối, sau đó tách hai chân cô ra, kiểm tra xem xét một hồi rồi mới buông tay. Trong quãng thời gian này Âu Dương Nguyệt Nhi không bị Văn Ngôn xâm phạm, tấm thân xử nữ của cô vẫn còn nguyên vẹn đúng thực là một điều đáng để cảm thấy may mắn. Tại một nơi như thế này, trong thời gian lâu như vậy, muốn giữ tấm thân trong sạch là chuyện rất khó. Chắc có lẽ chuyện này có quan hệ với Âu Dương Bác, cho dù sắc đẹp của Âu Dương Nguyệt Nhi khiến cho tên sắc lang điên cuồng này phải thèm muốn đến nuốt nước miếng ừng ực, nhưng hắn cũng không thể không sợ gia thế của cô. Nếu không phải có Âu Dương Bác là chỗ dựa, e rằng Âu Dương Nguyệt Nhi đã sớm bị xâm hại rồi.
Mười Một không có thêm hành động gì nữa, hắn mặc lại quần lót cho Âu Dương Nguyệt Nhi, sau đó nhẹ nhàng buông chiếc váy dài xuống che đi phần từ đầu gối trở lên.
Giờ phút này gương mặt đỏ ửng của Âu Dương Nguyệt Nhi đã nóng bừng lên, nhưng cô vẫn không dám mở to mắt, bởi vì rất sợ phải đối mặt với Mười Một trong tình huống xấu hổ này.
Mười Một cũng không vạch trần chuyện cô giả bộ ngủ, gã nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoay người đi ra ngoài. Thân thể Âu Dương Nguyệt Nhi không có vấn đề gì, hắn cũng không có lý do gì để ở lại chỗ này nữa. Người của Long Hồn đã đến, hơn nữa không biết bên ngoài còn có nguy hiểm gì, ở lại thêm một phút thì thêm một phút nguy hiểm. Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn nằm trong lòng Mười Một mà ngủ như trước, chỉ là tay cô lại nhẹ nhàng nắm góc áo của Mười Một.
Mười Một ôm chặt Âu Dương Nguyệt Nhi, vừa đặt một chân vào cửa, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, lập tức xoay người nhảy trở lại vào trong. Cùng lúc đó, một đạo bạch quang từ một thanh Đông Dương võ sĩ đao bổ xuống cửa. Nếu vừa rồi Mười Một lùi chậm một chút, hay tiếp tục đi về phía trước một bước, vậy thì có lẽ đầu thân hắn đã phân làm hai đoạn. Chỉ xem góc độ của một đao kia đánh xuống, thì rõ ràng là nó đã cố ý tránh Âu Dương Nguyệt Nhi trong lòng hắn. Có thể khẳng định kẻ công kích chỉ muốn giết hắn, không muốn làm thương tổn Âu Dương Nguyệt Nhi.
Điều làm cho Mười Một cảm thấy kỳ quái nhất là, rõ ràng hắn đã để sự cảnh giác khuếch tán lớn nhất, nhưng tại sao vẫn không phát giác được kẻ đó ở ngoài cửa? Cho đến tích tắc ra tay đánh lén, hắn mới phát hiện được sát khí bên người kẻ đó tỏa ra.
Mười Một lui vào trong phòng, không có một cử động nào, kẻ nấp ở cửa cũng không xuất hiện. Sau khi hắn ra tay thì Mười Một một lần nữa lại mất dấu đối phương. Phảng phất người mới ra tay không phải là một con người, bởi vì một người thì phải có hơi thở, hô hấp, nhiệt độ cơ thể, nhịp tim, trống ngực, mùi vị, nhưng Mười Một không phát hiện được bất cứ dấu hiệu nào như vậy.
“Ninja?” Mười Một nheo mắt, lẩm bẩm nói.
Ở Tiểu Trùng Quốc, có một đám thích khách trải quả huấn luyện đặc thù, bọn họ được gọi là ninja, mấy gã ninja này không biết dùng phương pháp gì, có thể hoàn toàn che dấu nhiệt độ của cơ thể chính mình, thậm chí không để đối phương phát hiện ra hô hấp, nhịp tim, bọn họ lặng lẽ tiến đến phía sau người ta, bất tri bất giác cắt đứt yếu hầu của mục tiêu.
Đối với thuật ninja, Mười Một cũng không lạ lẫm gì, Ba Ti Miêu chính là một cao thủ về thuật đó. Khi Mười Một đuổi theo, cô đột nhiên mất tích, đến cả Mười Một đã trải qua huấn luyện cũng không tìm ra được nơi cô trốn.
Nghe nói lý luận của nhẫn thuật vốn có tham khảo từ binh pháp Tôn Tử. Vũ Điền Tín Huyến, vị võ tướng nổi tiếng trong lịch sử Trùng Quốc rất sùng bái Tôn Tử, ông ta vô cùng tán thưởng yếu quyết “nhanh phải như phong, chậm phải như lâm, lan tỏa như hỏa, đứng vững như sơn”, rồi từ đó đề ra nghệ thuật tác chiến, hơn nữa còn đem bốn chữ “Phong Lâm Hỏa Sơn” viết lên quân kỳ, bởi vậy quân đội của ông ta được gọi là “Phong Lâm Hỏa Sơn” quân.
Sau khi thuật âm dương ngũ hành của Long Quốc truyền vào, Trùng Quốc lại đem âm dương ngũ hành chia làm âm dương và ngũ hành. Âm dương thì tạo thành Âm Dương sư, ngũ hành thì phân biệt thành các loại thuật ninja kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, trong đó nhiều nhất là mộc độn và thổ độn.
Mấy điều này đều là khi ở huấn luyện doanh, giáo quan có nhắc qua. Bởi vậy, Mười Một mới đặc biệt chú ý đến Long Quốc, chỉ truyền bá đến Trùng Quốc mà đã tạo thành âm dương sư và ninja ngũ hành, vậy thì tại Long Quốc, nơi khởi nguồn sẽ còn thần bí đến mức độ nào nữa?
Giờ phút này, kẻ ngăn chặn ở bên ngoài chính là một ninja không kém, hơn nữa Mười Một cũng đã đoán được thân phận đối phương là thuộc tổ chức mỹ nữ Huyết Mân Côi, Phong Dã tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận