Nhân Gian Băng Khí

Chương 351. Khán Bất Kiến Đích Túc Địch 1

Chương 351. Khán Bất Kiến Đích Túc Địch 1
Chương 351: Khán Bất Kiến Đích Túc Địch 1
Làm ăn, căn bản phải có khách cũ lôi kéo khách mới tới, khách mới lại trở thành khách quen, cứ thế tuần hoàn liên tục. Má mì Tang rất hiểu đạo lý này, mụ làm ở đây bao nhiêu năm rồi, có thể nói là đã gặp được vô số người, ánh mắt đã luyện tới mức còn độc hơn cả Ngũ Độc giáo. Do đó chiều nay mụ liếc mắt đã nhìn ra bốn thanh niên kia đều thuộc loại túi không có tiền nhưng ham sắc bằng trời, bốn người này ăn mặc chẳng ra sao, mở miệng chỉ thuê một gian phòng. Vài người mà chỉ thuê có một gian, mặc dù việc này cũng chẳng phải là chưa từng xảy ra ở đây, nhưng phần lớn là do những ông chủ có tiền muốn đi tìm những kích thích mới, lại muốn khoe ra bản lãnh đàn ông của mình chưa suy thoái mới đặt ra mấy trò đó. Bọn họ không phải không có tiền, ngược lại là có quá nhiều tiền nên nhàm chán muốn tìm cảm giác mới. Nhưng bốn người buổi chiều nay thì thật sự là không có tiền, bọn họ không thuê nổi bốn gian phòng, với nhãn lực của má mì Tang thì vừa thấy là đã biết bọn họ không có khả năng trở thành khách quen được, cũng không có khả năng giới thiệu khách mới tới tìm vui. Với việc dùng khách cũ lôi kéo thêm khách mới, bốn tên tiểu hỏa nghèo mạt rệp này quả thực cũng chẳng khác gì cái tên khất cái ven đường cả. Để cho mấy tiểu thư thủ hạ đi bồi họ, má mì Tang cũng cảm thấy hơi ủy khuất cho đám tiểu thư này.
Mặc dù từ đáy lòng vẫn xem thường bốn người này, nhưng má mì Tang vẫn hiểu đạo lý làm ăn, hiểu rằng chỉ cần đối phương có tiền, thì không thể dễ dàng đắc tội được. Nên mụ vẫn luôn luôn bảo trì nụ cười lễ phép.
Giống như vào lúc này…
Má mì Tang vẫn giữ nụ cười theo nghề nghiệp, giống như mặt cô vừa sinh ra đã có bộ dáng này rồi. Mặc dù trong mắt thì chẳng có lấy nửa điểm muốn cười, ngược lại ánh lên vẻ quái lạ. Mụ thấy cái cách bốn tên nghèo mạt buổi chiều nay xài tiền thì chắc cũng chẳng đủ tiền để mua một cái khố, không ngờ bọn họ vừa rời đi không quá vài giờ, một trong số đó bỗng quay trở lại. Đó là tên thanh niên thoạt nhìn lịch sự tao nhã, nhìn sao cũng không giống một thanh niên tầm hoa vấn liễu. Thanh niên này mở miệng là đòi ngay cô gái số mười một của hắn. Việc này không thể không làm cho má mì Tang có chút kinh ngạc, không ngờ hắn còn có thói quen thuê trọn phòng cả đêm nữa?
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng trong mắt má mì Tang thì quan điểm đối với thanh niên này vẫn y như cũ, không hề thay đổi. Mụ cho rằng kiểu gì thì hắn vẫn là một thư sinh nghèo mạt, lại rơi vào bẫy tình với một thanh lâu người con gái, vừa gặp giai nhân đã chung tình, cam nguyện táng gia bại sản vì cô. Mấy câu chuyện lâm li này má mì Tang coi trên TV nhiều lắm rồi, kết cục của mấy tên thư sinh nghèo cuối cùng chẳng phải đều là bị người ta ném ra khỏi thanh lâu, sau đó nửa sống nửa chết khóc lóc “kiếp sau gặp lại” gì gì đó để lấy nước mắt mắt khán giả sao.
Khi nào Mười Một bị mụ đuổi ra khỏi building này thì mụ chưa biết, ít nhất bây giờ hắn có tiền, chỉ cần trong túi hắn còn lại chút tiền là má mì Tang sẽ dùng hết bản lãnh để móc đến đồng xu cuối cùng trong túi hắn, sau đó đá đít hắn ra ngoài cũng chẳng muộn.
“Số mười một, gặp khách.” Nhận phí môi giới và tiền thuê phòng từ tay Mười Một xong, trong ánh mắt má mì Tang khó tránh khỏi lộ ra một chút tiếu ý.
Nghe gọi số mười một, các thiếu nữ khác đang ngồi ở bên cạnh Khiết Lạp đưa ánh mắt hâm mộ nhìn cô. Vừa rồi các cô không thấy có người đi vào "chọn hoa", mà chỉ có một mình má mì Tang thôi. Hơn nữa mở miệng ra là gọi ngay số mười một. Điều này nói rằng người tìm số mười một khẳng định là khách quen của cô, ít nhất cũng đã từng hầu hạ một lần rồi. Các cô sợ nhất là khách quen không quay lại, nếu như vậy thì chắc chắn sẽ khiến các cô thất thu rất nhiều.
Nhìn thấy Khiết Lạp ngồi ngẩn ngơ ở đó, dường như không hề nghe thấy có người gọi số của cô, má mì Tang khẽ cau mày, một lần nữa gọi lớn vào ống nghe: “Số mười một, gặp khách."
Thiếu nữ bên người Khiết Lạp khẽ đẩy vai cô một cái. Khiết Lạp lúc này mới lấy lại tinh thần nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, thấy thiếu nữ đó chỉ chỉ vào bức vách thủy tinh phía trước, Khiết Lạp quay đầu lại, nhìn thấy má mì Tang đang ngoắc cô, Khiết Lạp thở dài, đứng lên rồi chầm chậm bước ra bên ngoài.
"Phòng cuối cùng, chính là căn phòng mà buổi chiều ngươi tới.” Đợi Khiết Lạp ra khỏi phòng ‘chọn hoa’, má mì Tang phân phó một tiếng.
“Vâng!” Khiết Lạp đáp vẻ hơi thờ ơ.
Má mì Tang nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi: “Sao thế? Trong người không thoải mái hả?” Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt thay đổi một chút, khẽ hỏi: “Có phải là buổi chiều tên kia bị bệnh?” Các cô hành nghề ở đây sợ nhất là trên người khách hàng có bệnh gì đó. Nếu chỉ truyền cho tiểu thư thì cũng chẳng sao, dù sao các cô ở đây cũng chẳng thể có cơ hội nào tiếp khách nữa. Nhưng vạn nhất tiểu thư mà truyền cho một khách quen, việc này sẽ rất phiền toái. Thấy bộ dáng ngẩn ngơ như người mất hồn của Khiết Lạp, trực giác của má mì Tang cảm thấy Khiết Lạp và thanh niên buổi chiều khẳng định phát sinh chuyện gì đó. Cô đương nhiên sẽ không cho rằng Khiết Lạp vừa thấy đã yêu ngay tên đệ tử nghèo mạt đó, bằng không sẽ không có câu gái gú vô tình, diễn viên vô nghĩa chứ. Đã không phải tình, thì phải là bệnh.
“Không.” Khiết Lạp hấp tấp lắc đầu phủ nhận: “Hắn rất khỏe mạnh."
Thần sắc Má mì Tang có chút ngưng trọng nhìn Khiết Lạp, đột nhiên cười nói: “Không có gì thì tốt, đi gặp khách trước đi. Biết gian phòng đó rồi chứ?"
“Dạ.” Khiết Lạp khẽ gật đầu, cúi đầu suy tư cái gì đó, tiếp tục bước ra thang máy.
Má mì Tang thở dài, khoát tay gọi một thủ hạ tới, rồi nói nhỏ vào tai hắn: "Đợi cô ra, đưa cô đi kiểm tra thân thể."
Phòng cuối cùng, kỳ thật cũng là phòng nhỏ nhất ở lầu bốn, bất quá mọi người ở đây có thói quen dùng từ phòng cuối cùng để gọi nó. Khi Khiết Lạp đi đến cửa phòng, cô từ từ giơ tay lên nhưng lại giữ nguyên trên không trung, trong lòng thấp thỏm một chút. Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác thấp thỏm bất an, cũng không biết có nên tiếp tục gõ cửa không.
Qua hồi lâu, cô mới nhè nhẹ thở dài, cánh tay dừng trên không trung rất lâu rốt cục cũng chạm vào cửa phòng.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, vẫn chưa xuất hiện một ông chủ cầm thú sốt sắng mở cửa, không đợi một giây khẩn cấp kéo cô vào phòng hành sự theo trí tưởng tượng của Khiết Lạp. Ngược lại, tiếng gõ cửa vang lên khá lâu sau, cánh cửa này thủy chung vẫn chẳng có động tĩnh gì.
"Cách!” Qua một lúc lâu, bên trong cánh cửa mới truyền ra thanh âm mở khóa. Sau đó, cánh cửa này từ từ mở ra…
Khi nhìn rõ khuôn mặt người ra mở cửa thì Khiết Lạp đột nhiên kinh hô: “Là anh!” Sau đó chẳng biết làm gì dùng hai tay che miệng mình, trợn mắt, thần tình kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt.
Đúng vậy, là nam nhân này, Khiết Lạp nhớ rõ gương mặt của hắn. Ánh mắt, sâu trong đôi mắt đó luôn luôn có một loại cô tịch lạnh lùng, lại còn có một loại tình cảm làm cho người ta khó hiểu. Khiết Lạp rất tò mò đối với ánh mắt này, riêng đối với chủ nhân ánh mắt này lại càng tò mò hơn. Cô chưa bao giờ gặp qua một đôi mắt màu xám như thế, giống như rất lạnh, hơi lạnh từ đôi mắt đó nhìn vào nhân tình thế thái của thế giới này, nhưng Khiết Lạp vẫn nhìn ra cái lạnh đó chỉ là do hắn che dấu bản thân mình. Giấu sâu trong vẻ lạnh lùng đó là một tâm hồn cô độc.
Long quốc có một câu “thiên kim dịch đắc, tri kỷ nan cầu” (ngàn vàng dễ kiếm, tri kỉ khó cầu). Thời xuân thu chiến quốc, lúc này có một cầm sư nổi tiếng là Bá Nha tình cờ gặp một tiều phu là Chung Tử Kì, một người là người nổi tiếng đương thời, một người chỉ là tiều phu đốn củi nghèo khổ nơi sơn dã, thân phận địa vị hai người hoàn toàn bất đồng, thế nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có tiều phu này nghe hiểu được hàm nghĩa trong tiếng đàn của Bá Nha. Bá Nha cùng Chung Tử Kì kết làm anh em kết nghĩa, sau khi Chung Tử Kì chết, Bá Nha phát nát cây đàn trên mộ của Tử Kì, từ đó không cầm lấy cây đàn nữa, chỉ vì trên đời tri âm khó cầu.
Khiết Lạp cũng không biết chuyện cổ Bá Nha đập đàn nổi tiếng của Long quốc, cũng không biết nam nhân trước mắt mình là một tri âm, cô chỉ là hiểu được nỗi cô độc của nam nhân này được ẩn sâu trong mắt hắn. Cả buổi chiều cô đắm chìm trong đôi mắt đó, khi rời xa thì cả người hoảng hoảng hốt hốt. Nhưng không ngờ chỉ vài giờ sau lại có thể một lần nữa nhìn thấy chủ nhân ánh mắt này.
Khiết Lạp bịt miệng, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt. Cô không có cúi đầu như buổi chiều nữa, vì cô cảm thấy mọi sự làm bộ làm tịch trước mặt nam nhân này đều không có ý nghĩa gì cả. Khiết Lạp làm ở đây mấy năm, đương nhiên không có khả năng thẹn thùng như một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, nhưng cô biết có rất nhiều nam nhân thích đàn bà thuần tình, nên tự tạo cho mình một vẻ thẹn thùng e lệ để dễ dàng làm rung động các con tim nam nhân. Nhưng cô biết, nam nhân này tuyệt sẽ không vì mấy cái bộ dạng đó của cô mà động tâm, vì từ trong mắt hắn cô không nhìn thấy nửa điểm cảm tình hay dục vọng.
Mười Một nghiêng người chừa ra một lối đi, ngữ khí lãnh đạm nói: “Vào đi."
Khiết Lạp từ từ buông cánh tay đang ôm miệng, liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu đi vào phòng. Mười Một đóng cửa, đi đến cái tủ lạnh nhỏ, mở tủ lạnh hỏi: “Uống gì?” Tủ lạnh này để đầy các loại thức uống cho khách nhân tùy thời sử dụng, chỉ là giá rượu ở đây cao ngất trời.
Khiết Lạp lắc lắc đầu, rồi nhận ra Mười Một đang quay lưng về mình, rồi nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, cám ơn."
Mười Một lấy ra một chai rượu vang đỏ đảo đảo rót ra hai ly, rồi đưa cho Khiết Lạp một ly nói: “Hôm nay cô không cần gấp, ta bao cả đêm."
“Ồ.” Khiết Lạp nhè nhẹ gật đầu, thất thần nhìn chén rượu trong tay mình.
Mười Một đi đến sofa ngồi xuống, vỗ vỗ vào khoảng trống bên người nói: "Ngồi."
Khiết Lạp cũng nhanh chóng đến bên Mười Một ngồi xuống bên cạnh hắn. Mặc dù cái ghế sofa này rất lớn đủ để ba người nằm, nhưng cô cảm thấy chỉ có vị trí này mới là thoải mái nhất. Hai người dường như không có cái gì để nói cả, trong phòng vô cùng yên lặng. Khiết Lạp thì thỉnh thoảng nhấp nhấp một ngụm rượu vang đỏ, rồi trộm nhìn Mười Một. Mười Mười đang nhìn ngắm chén rượu rượu vang đỏ của mình, thần thái cực kỳ giống một chuyên gia về rượu, nhưng hắn từ đầu tới giờ chưa uống một ngụm rượu nào.
“Ừm…” Có thể Khiết Lạp cảm giác thấy hơi nhàm chán, nhẹ giọng hỏi: “Muốn tắm trước không?"
“Không cần.” Mười Một chẳng thèm ngước lên nhìn cô, tiếp tục nhìn ngắm chén rượu nói: “Đêm nay sẽ rất dài."
“Vậy, em chơi với anh nhé?” Khiết Lạp cũng không rõ nam nhân đang nghĩ gì nữa. Tìm đàn bà mà lại không trên giường, chẳng lẽ chỉ đến gặp cô để nói chuyện phiếm? Nhưng hai người lúc này lại không giống như đang nói chuyện, mà hơi giống như một đôi nhân tình đang giận nhau. Khác hẳn với những nam nhân khác sợ phí thời gian, chồm lên người cô phát tiết thú tính hết lần này tới lần khác, cho đến khi kiệt sức mới bằng lòng ngủ thiếp đi. Nhưng nam nhân này hình như chỉ sợ có nhiều thời gian quá, không tiếc những giây phút trôi qua một cách vô vị.
Tầm mắt Mười Một rốt cục rời chén rượu trong tay, dời về phía gương mặt Khiết Lạp, nói: “Chúng ta, chơi đi!"
"Chơi?” Khiết Lạp cười cười hỏi: “Chơi cái gì?"
“Câu hỏi nói thật."
“Được rồi.” Khiết Lạp khẽ gật đầu nói: "Nói rõ luật chơi nhé, một người chỉ có thể hỏi một lần, đối phương nhất định phải nói thật. Ngươi có thể lựa chọn không trả lời, nhưng phải uống một chén rượu."
Mười Một khẽ gật đầu: “Đương nhiên."
Khiết Lạp giơ một tay lên nói: "Trước khi chơi, chúng ta phải thề trước thần thánh, chỉ nói thật thôi."
Khóe miệng Mười Một nhếch lên nói: “Ta không phải người Indonesia, cũng không tin vào thần thánh của các ngươi."
“Vậy ngươi phải cam đoan, ngươi sẽ nói thật chứ?"
Mười Một lặng lẽ khẽ gật đầu.
Khiết Lạp ngồi thẳng lên nói: “Anh hỏi trước."
“Cô tên là gì?"
"Khiết Lạp Sử An, còn anh?"
"Trương Hải Dương.” Trương Hải Dương là tên ghi trong passport mà Vu Quang Hải cấp cho Mười Một, Mười Một cũng chỉ dùng tên này để đăng kí phòng.
"Trương Hải Dương?” Khiết Lạp ngẫm nghĩ một lát nói: “Đây là tên Long quốc, anh là người Long quốc hả?"
“Dường như tới ta hỏi."
Khiết Lạp lè lưỡi nói: “Tôi phá quy củ, phạt trước một ly.” Nói rồi cầm chén rượu vang đỏ uống sạch một hơi, cười nói: “Anh hỏi tiếp đi."
Mười Một châm thêm rượu cho cô, hỏi: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"
“Hai mươi mốt, anh làm nghề gì?"
Mười Một trầm mặc một lát, khi Khiết Lạp tưởng hắn chuẩn bị uống rượu thì Mười Một đột nhiên nói: “Buôn lậu!"
Khiết Lạp giật mình hiểu ra. Chẳng trách buổi chiều nay hắn không chịu nói cho mình hắn làm cái gì. Buôn lậu nếu bị bắt được sẽ là trọng tội, việc này khiến Khiết Lạp tin rằng Mười Một đang nói thật cho mình. Bởi vì không ai dám tùy tiện thừa nhận việc làm ăn phi pháp trước mặt người khác.
Mười Một lại hỏi: “Tại sao cô làm việc ở đây?"
Trên mặt Khiết Lạp hiện lên một thần sắc buồn bã, đột nhiên cười cười giơ chén rượu lên nói: “Tôi uống rượu.”
Uống cạn ly rượu, Khiết Lạp lấy khăn giấy chấm chấm vài giọt rượu còn vương trên mép, cười nói: "Tới tôi hỏi. Anh kết hôn chưa?"
“Chưa!” Mười Một lắc lắc đầu: “Mọi người trong nhà cô mặc kệ cô sao?"
Khiết Lạp nhè nhẹ cắn cắn môi, giơ chén rượu lên một lần nữa uống cạn, rất hiển nhiên cô không muốn nói về việc này. Nhưng cô không muốn nói, không có nghĩa là Mười Một không thể hỏi. Trò chơi nói thật vốn là một người có thể đặt bất kỳ câu hỏi nào, dù là những câu xấu hổ nhất. Còn bên đáp có thể lựa chọn không trả lời, nhưng tuyệt không thể vì chạm đến chủ đề này mà giận dữ, nếu không trò chơi này cũng sẽ mất đi ý nghĩa của nó.
Câu hỏi của Mười Một rất trực tiếp. Hết lần này tới lần khác đều là những vấn đề mà Khiết Lạp không muốn nói ra. Không bao lâu sau, một bình rượu vang đỏ đã đổ cả vào bụng Khiết Lạp, nhưng Mười Một lại liên chẳng hề uống lấy một giọt nào.
Khi uống đến nửa bình rượu vang đỏ thứ tư, thì Khiết Lạp vốn luôn luôn cho là tửu lượng mình rất tốt cuối cùng cũng cảm thấy chóng mặt, không rõ thiên nam địa bắc nữa. Trò chơi nói thật cũng bắt đầu nhào nhào, không còn mô thức một hỏi một đáp nữa, mà là nghĩ đến cái gì thì hỏi cái đó, hai người đã không còn quản đến quy tắc trò chơi nữa rồi. Lúc này, Khiết Lạp tựa đầu vào vai Mười Một, khuôn mặt cô đỏ hồng lên, miệng toàn hơi rượu cười hắc hắc nói: “Em nói cho anh biết…nam… nam nhân đều là đê tiện. Tất cả đều đều là loại sợ chết, ha ha."
Mười Một uống một ngụm nước trắng, từ thủy chí chung hắn chưa từng uống ngụm rượu vang đỏ nào. Rượu làm rối loạn đầu óc, uống nhiều sẽ làm phản ứng và thần kinh biến thành chậm chạp. Đối với một sát thủ luôn luôn phải bảo bảo trì sự thanh tỉnh mà nói, đây là một việc tuyệt đối không cho phép. Bất quá điều này cũng không có nghĩa là Mười Một không bao giờ uống rượu, ngược lại tửu lượng của hắn còn làm cho rất nhiều người ngưỡng mộ nữa.
Khiết Lạp đã say lắm rồi. Có lẽ cô nghĩ rằng Mười Một cũng trả lời thật cả. Chưa bao giờ nghĩ tới việc mấy câu chuyện của Mười Một chẳng có cái nào là thật cả.
Đặt chén xuống, Mười Một hỏi: “Tại sao nói như vậy?"
Khiết Lạp hừ lạnh một tiếng nói: "Nam nhân đều là đồ hèn. Nhất là bạn trai trước kia của em, hắc, hắn không phải là nam nhân. Anh có biết không…” Khiết Lạp chồm lên trên người Mười Một, ghé vào tai hắn thổi phù phù nói: “Bạn trai của em, trước kia khi theo đuổi em thì cả ngày thổi phồng mình lên, còn nói học karate chó má gì đó nữa chữ. Hừ, khi bị người khác dùng dao kề cổ, đến đánh rắm hắn cũng không dám, chỉ biết là ngồi một bên phát run lẩy bẩy, nhìn… nhìn…"
Khiết Lạp cắn răng, mắt long lanh lệ.
Mười Một hỏi: “Sau đó thì sao?"
“Sau đó? Hừ, sau đó hắn tránh mặt em, khi gặp cũng không dám nhìn mặt. Trước kia nói yêu em như thế nào, ha ha, đều là nói láo, là lừa đảo! Lừa đảo!” Khiết Lạp đột nhiên hai tay che mặt lớn tiếng khóc nói: “Mẹ em trước kia cũng rất phản đối việc em yêu hắn, nhưng em không nghe, vì hắn mà cãi nhau với mẹ một trận. Sau khi xảy ra việc như thế, em không dám về nhà nữa…"
Mười Một rút ra cái khăn giấy nói: “Do đó cô tới nơi này hả?"
Khiết Lạp chấm nước mắt trên mặt, nói: “Em còn có thể đi đâu đây? Em là loại đàn bà hư hỏng, ai còn muốn em nữa chứ."
“Không ai giúp cô đâu, chỉ có cô phải tự ngăn mình lại.”
Khiết Lạp không nghe Mười Một nói, lắc lắc đầu nói: “Đời này em thật sự chẳng thấy nam nhân nào ra hồn, nếu có thì… em chưa từng thấy một ai cả. Em nói cho anh biết, trước kia có một ông chủ bao em qua đêm. Ngày đó hắn còn kéo em đi xem cầu cơ nữa. Nhưng em nói cho hắn là căn phòng Thiên Đường bị ma ám chính là phòng bên cạnh, hắn đã chạy mât dép khi vừa sẩm tối màn đêm buông xuống. Ha ha ha…"
Thần sắc Mười Một biến động, hỏi: “Phòng Thiên Đường bị ma ám?"
Khiết Lạp khoát tay, nói lè nhè: “Chỉ là lời đồn trong các tỷ muội chúng em. Em tới nơi này đã hơn một năm rồi, đến giờ vẫn chưa thấy qua có người thuê phòng Thiên Đường bao giờ, bọn tỷ muội nói trong phòng có quỉ ám, không ai dám vào đó cả."
“Cô cũng không vào?"
“Không, má mì cũng không cho chúng ta nói lung tung, mụ nói nếu dọa khách nhân, chúng ta sau này khỏi cần làm việc nữa.” Nói rồi Khiết Lạp thần thái đáng yêu lè lưỡi ra nói: “May mà ông chủ đó coi như hơi có lương tâm, chỉ nói mình có việc gấp phải đi, bằng không em chắc chắn đã bị má mì đuổi đi lâu rồi."
Khiết Lạp cả người chồm lên trên người Mười Một, hai tay ôm vai hắn, dùng sức nói vào tai hắn: “Anh thì sao? Anh sẽ không bị dọa chứ? Nói thật chứ, em không hiểu anh là loại người gì. Anh không giống mấy tên nam nhân thối tha đó, sắc quỷ…"
Mười Một một tay vòng qua lưng Khiết Lạp, nâng người cô lên, nói vẻ bình tĩnh: “Cô uống nhiều quá rồi, ngủ một chút đi."
“Em không say…"
Đầu ngón tay Mười Một đột nhiên dùng sức ấn một chút, Khiết Lạp nhất thời mất đi tri giác, cả người nằm gục trong lòng hắn. Mười Một xô Khiết Lạp ra, móc headset ra nói: “Phòng Thiên Đường."
Tai nghe truyền ra tiếng Lãnh Dạ cười: “Ngươi quả là lãng phí."
Mười Một không để ý đến hắn, nhè nhẹ mở cửa phòng, như một u linh lắc mình đi ra ngoài. Để lại trong phòng Khiết Lạp nằm trên sofa, trên mặt cô còn vương nước mắt, khóe miệng lại lộ ra nụ cười.
Long quốc, một gian phòng u ám không có lấy một luồng ánh sáng nào rọi vào bên trong, Cuồng Triều múa tay trên bàn phím. Trên màn hình máy vi tính của hắn xuất hiện một bản vẽ kiến trúc, mục tiêu cuối cùng là lầu bốn, sau đó nhanh chóng bản phân tích chi tiết lầu bốn.
Cuồng Triều nói vào máy: “Phòng Thiên Đường, từ phòng cuối cùng đi thẳng theo hướng sáu giờ. Bây giờ ta đang chuyển mấy ký tự thành văn tự Indonesia gửi đến điện thoại di động cho ngươi."
Cuồng Triều vừa dứt lời, điện thoại di động của Mười Một đã nhận được một tin nhắn, mở ra thì thấy có vài văn tự Indonesia không hiểu gì cả. Phòng ở đây không đánh số, trên bảng tên chỉ toàn là “Thiên Đường", “Nhân Gian", "Phỉ Thúy” vân vân. Hơn nữa các bảng tên đều là ghi bằng văn tự Indonesia, Mười Một không hiểu văn tự Indonesia đương nhiên không biết phòng Thiên Đường là cái phòng nào. Bây giờ cũng chỉ có thể cầm điện thoại di động mà so sánh từng từ một.
Từ phòng cuối cùng tới phòng Thiên Đường còn phải đi qua ba góc rẽ, qua những chỗ đó có hai vọng gác. Bằng vào năng lực của Mười Một muốn né qua những tên gác không trải qua huấn luyện gì này đương nhiên rất đơn giản, quan trọng nhất là không khiến cho bất kỳ ai chú ý tới, từng bước tiến đến phòng Thiên Đường. Tới cửa phòng Thiên Đường, Mười Một móc điện thoại di động ra so sánh với tấm bảng một chút, xác định đây đúng là mục tiêu mới áp tai vào cánh cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận