Nhân Gian Băng Khí

Chương 1117. Kẻ chơi đùa này là rắn?

Chương 1117. Kẻ chơi đùa này là rắn?
Chương 1117: Kẻ chơi đùa này là rắn?
Người dịch: PrimeK
Không thể không nói, thần kinh Hầu Tử vẫn rất lớn, sau khi mất đi khứu giác cho tới bây giờ mới phản ứng lại. Bất quá khứu giác loại công năng này đối với Hầu Tử mà nói bình thường tác dụng ngược lại là không lớn, cho nên hắn cũng không thế nào quá mức để ở trong lòng, loại ý thức này chỉ ở trong đầu thoáng qua một chút sau đó rất nhanh đã bị hắn ném sang một bên, sau đó liền vội vàng vàng ở trong bóng tối tìm ống pháo lớn của hắn
May mắn chính là, ống pháo lớn liền rơi ở bên cạnh Hầu Tử, hắn chỉ sờ soạng một hồi rất nhanh liền sờ tới. Nhặt ống pháo lên ôm vào trong ngực, Hầu Tử sờ soạng thao tác một phen, sau đó “Bốp” một tiếng nhẹ vang lên, phía dưới ống pháo đột nhiên bắn ra một chùm ánh sáng.
Đây là chức năng lắp đèn pin của ống pháo lớn, bởi vì thứ này thật sự quá lớn, cân nhắc đến nếu đi đến nơi tối đen, một tay cầm đèn pin, một tay ôm ống pháo lớn không thực tế, cho nên dưới đề nghị mãnh liệt của Hầu Tử, Tiến sỹ điên mới lắp thêm đèn pin cho hắn. Chỉ là sau khi lắp đèn pin lại vẫn không có cơ hội dùng tới, không nghĩ tới thế mà ở chỗ này dùng tới.
Hầu Tử sau khi mở đèn pin liền chiếu tới bên Lãnh Dạ, cường quang bắn vào mặt, kích thích Lãnh Dạ nheo mắt lại, vội vàng đưa tay che trước mắt, nói: "Hầu Tử, dời đèn pin ra, đừng chiếu lên mặt ta.
Nhưng mà Hầu Tử lại không có bất kỳ động tác gì, thậm chí ngay cả đèn pin cũng không dời đi. Nếu như Lãnh Dạ có thể nhìn thấy, nhất định sẽ ngạc nhiên phát hiện, giờ phút này Hầu Tử đang nhìn chằm chằm phía sau hắn, vẻ mặt lại đầy kinh ngạc.
------------
“Hầu Tử? "Đợi một lát cũng không thấy Hầu Tử đáp lại, Lãnh Dạ nghi hoặc lại kêu một câu. Nếu không phải ánh sáng chói mắt kia còn thẳng tắp đối với mắt, hắn đều hoài nghi Hầu Tử có phải mất tích hay không.
Mà lúc này Hầu Tử mới giống như là mới vừa kịp phản ứng, đầu tiên là mơ hồ nhìn thoáng qua Lãnh Dạ, sau đó ánh mắt lại nhanh chóng hướng về phía không gian đen kịt khổng lồ phía sau hắn, nuốt một ngụm nước miếng, mới cẩn thận từng li từng tí đem cột đèn pin dời đi một chút. Bất quá động tác của hắn lúc này lại cực kỳ chậm chạp, tựa như chỉ cần biên độ động tác hơi lớn một chút sẽ dẫn tới hậu quả đáng sợ không thể đoán trước.
Cột sáng đèn pin từng chút từng chút bị dời khỏi mặt Lãnh Dạ, Lãnh Dạ trừng mắt nhìn, lại híp một lát, mới cảm giác thích ứng vài phần. Sau đó nâng mí mắt hướng Hầu Tử bên kia giận dữ nhìn, nhưng đáng tiếc Hầu Tử lúc này thân ở phía sau nguồn sáng, bất kể hắn cố gắng thế nào đi nữa nhìn, đều cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.
Lãnh Dạ nhe miệng, rất là bất mãn nói: "Ngươi ngã choáng váng sao? Gọi ngươi cũng không đáp.
Hầu Tử vẫn không đáp lại, qua một lát sau, hắn mới lúng túng nhỏ giọng nói: "Lãnh Dạ." Âm thanh kia, nghe mơ hồ không rõ giống như nghẹn ở trong cổ họng.
“Cái gì? "Lãnh Dạ tức giận lên tiếng, sau đó cúi đầu tìm cây súng ngắm của mình. May mắn chính là, súng bắn tỉa liền rơi xuống bên chân hắn, vừa vươn tay liền lấy được. Lãnh Dạ vội vàng nhặt súng lên, giống như bảo bối trân quý nâng ở trong tay, cẩn thận từng li từng tí quan sát nó có bị hỏng hay không.
Lúc này, Hầu Tử đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ngươi sợ rắn không?"
“Rắn? "Lãnh Dạ đang kiểm tra nòng súng nghe vậy sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Hầu Tử, thuận miệng nói qua loa:" Không sợ”.
"Vậy, nếu là... một con rắn rất lớn thì sao?"
Lãnh Dạ khịt mũi nói: "Có thể lớn bao nhiêu?
Hầu Tử liếc nhìn phía sau Lãnh Dạ, nhất thời không biết nên hình dung như thế nào, cuối cùng đành phải dùng thứ mình có thể hiểu để so sánh: "Hẳn là... lớn hơn xe lửa một chút."
Lãnh Dạ ngẩng đầu ngạc nhiên nói: "Trên đời này có rắn lớn như vậy?"
Hầu Tử cẩn thận giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng chỉ phía sau Lãnh Dạ, khẩn trương nói: "Phía sau ngươi”.
"Phía sau ta?" Lãnh Dạ giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau, nhưng mà một giây sau, hắn liền hoàn toàn mơ hồ.
Cái nhìn đầu tiên của Lãnh Dạ đã thấy được phía sau cách đó ước chừng năm, sáu mươi mét dựng đứng một "cây cột" thô to vô cùng, vả lại hoa văn kỳ dị màu xám tro, nhưng mà khi hắn theo "cây cột" nhìn lên trên, lại lập tức trợn tròn mắt. Chỉ thấy đỉnh "Trụ cột" lại còn mọc ra một cái đầu tam giác lớn hơn cả đầu tàu, đang phun ra cái lưỡi phân nhánh đỏ tanh, một đôi mắt dựng thẳng quỷ dị thì lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người phía dưới.
Mẹ nó, thứ này là...... Rắn?!
Lãnh Dạ vẻ mặt dại ra nhìn cự xà thương thiên kia, hắn chưa từng nghĩ tới, một con rắn lại có thể lớn đến khó tin như thế. Chỉ là đầu cũng đã to như đầu xe lửa, chớ nói chi là cái kia một đoạn thân thể còn to như cả đoàn tàu. Hơn nữa chỉ riêng bộ phận trên cổ đứng thẳng lên cũng đã cao bằng 3 tầng nhà, thật sự không dám tưởng tượng toàn thân nó dài bao nhiêu bao nhiêu. Càng quan trọng hơn là...... Thứ này không chỉ có một con, mà là ước chừng có chín con! Chín con rắn thật lớn, từng con dựng thẳng đầu, thè lưỡi phân nhánh đỏ tanh, dùng con ngươi dựng thẳng quỷ dị nhìn chằm chằm hai người. Cảnh tượng này, lá gan nhỏ một chút phỏng chừng cũng có thể trực tiếp bị hù chết.
Nhưng mà những thứ này cũng không tính là gì, có lẽ là chê hắn kích thích không đủ nhiều, đúng lúc này, Hầu Tử không biết là cố ý hay là vô tình đem cột đèn pin dời xuống, nửa người dưới của mấy con rắn khổng lồ xoay quanh trong bóng tối rất nhanh liền bại lộ ở trong tầm mắt của Lãnh Dạ. Bất quá khi hắn nhìn rõ nửa người dưới của mấy con cự xà này, lại sợ tới mức hung hăng run rẩy một phen, chỉ vì nửa người dưới của chín con cự xà kia đúng là nối liền với nhau
Bạn cần đăng nhập để bình luận