Nhân Gian Băng Khí

Chương 914. Hai tháng 2

Chương 914. Hai tháng 2
Chương 914: Hai tháng 2
Người dịch: PrimeK
Ở phía đối diện Thiên Hành, một lão tăng mặc tăng phục màu vàng khoác áo cà sa, tuổi ước chừng hơn sáu, bảy mươi đang khoanh chân ngồi ngay ngắn trên giường, hai mắt khép lại, hai tay ôm trước bụng, trong tay nắm một chuỗi phật châu. Trong lư hương lớn trước giường còn đang bốc lên khói xanh mù mịt, một cỗ mùi đàn hương nồng đậm tràn ngập cả gian phòng. Nhìn qua thật đúng là có chút hương vị thế ngoại cao nhân. Mà Thiên Hành cũng biết, lão hòa thượng này thật đúng là một thế ngoại cao nhân, càng là một vị tuyệt đỉnh cao thủ khó tìm trên thế gian.
Nhẹ nhàng cười cười, Thiên Hành mở miệng nói: "Thích Nhiên, đã lâu không gặp, chắc phải đến 20 hai năm rồi phải không?"
Thích Nhiên vẫn nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: "Nên tới thì tới, nên đi thì đi, cần gì phải tìm tâm tư này nọ, đột nhiên thêm phiền não.
Thiên Hành nghe vậy nhàn nhạt cười nói: "Đại hòa thượng thật là hào hiệp”.
Thích Nhiên nói năng thận trọng: "Không phải ta hào hiệp, mà là anh không buông bỏ được”.
Thiên Hành lắc đầu cười nhạt nói: "Tôi không giống như đại hòa thượng, mỗi ngày chỉ dùng làm bạn với thanh đăng cổ tháp, chuyên tâm niệm A Di Đà Phật. Cơ nghiệp Long Hồn Lớn như vậy, ông bảo tôi bảo ta làm sao có thể nói thả là thả?"
Thích Nhiên chậm rãi mở hai mắt già nua liếc hắn một cái, sau đó lại một lần nữa khép lại, thản nhiên nói: "Đã từng có một hộ nông dân..."
Thiên Hành cười ngắt lời: "Ông lại bắt đầu kể chuyện xưa rồi, tại sao mỗi lần chúng ta gặp mặt, ông đều phải kể một câu chuyện?"
Nói hay không là do ta. Nghe hay không nghe là việc của anh
Thiên Hành khẽ cười nói: "Được, vậy ông kể đi, tôi nghe. Nghe đại hòa thượng kể chuyện cũng không tệ.
Thích Nhiên tiếp tục bình thản nói: "Đã từng có một thợ săn..."
“Chờ một chút. "Thiên Hành lại một lần nữa ngắt lời nói:" Vừa rồi không phải nói nông dân sao?
Thích Nhiên thản nhiên nói: "Câu chuyện kể là tùy hứng, chính như Phật gia coi trọng thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Nông hộ, thợ săn về bản chất không có gì khác nhau, chính như ta và anh.
Thiên Hành còn muốn phản bác vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, từ chối cho ý kiến: "Được, ông tiếp tục đi”.
Thích Nhiên tiếp tục nói: "Từng có một thợ săn vào núi bắt khỉ, nhưng khỉ trong núi quá mức thông minh, hắn thử qua nhiều lần cũng không thể thành công. Cuối cùng thợ săn nghĩ ra một biện pháp, hắn đổ một ít đậu phộng vào một bình hoa miệng nhỏ đặt ở nơi hoang dã. Khỉ phát hiện bình hoa, cũng tìm được đậu phộng bên trong, nó vươn tay lấy một nắm đậu phộng trong miệng bình, nhưng lúc muốn rút ra, lại bởi vì miệng bình quá nhỏ, tay không lấy ra được. Lúc này thợ săn dạo qua một vòng lại trở về, khỉ gấp đến độ xoay quanh, nhưng chính là rút không ra được.
Nói tới đây, Thích Nhiên liền dừng lại.
Thiên Hành gật đầu, nói tiếp: "Kỳ thật chỉ cần con khỉ kia buông đậu phộng ra là có thể rút tay ra.
Thích Nhiên thản nhiên nói: "Đáng tiếc nó quá mức tham lam, vừa muốn rút tay ra, lại muốn có đậu phộng.
Thiên Hành cười cười, hỏi: "Ông là đang nói tôi sao? Nói tôi là đang mua dây buộc mình, không biết buông tay?”
Thích Nhiên hỏi: "Thế gian trần tục, ai không mua dây buộc mình, nhưng chân chính nhìn thấu, có thể có bao nhiêu người, tất cả đều vì bỏ, hay là được, là chấp nhất, hay là buông xuống?"
Thiên Hành lắc đầu nói: "Bỏ được thì không bỏ được, buông lại không nỡ, nên bỏ hay lấy thì chọn lựa thế nào?
Thích Nhiên giơ ngón tay lên chỉ trái tim mình, nói: "Không liên quan thì không vấn vương, tất nhiên là bỏ được”.
Thiên Hành cười nói: "Tôi như thế nào cảm giác ông đang xúi giục tôi theo ông xuất gia làm hòa thượng?"
“Không. "Thích Nhiên một lần nữa mở mắt, một đôi mắt trong suốt nhìn hắn, nói:" Ta là hy vọng ông, không nên đụng chạm nơi đó nữa.
Thiên Hành trầm mặc một lát, thở dài nói: "Chuyện này, thân bất do kỷ”.
Thích Nhiên một lần nữa nhắm hai mắt lại hỏi: "Chẳng lẽ 20 năm trước giáo huấn, còn chưa đủ sao?"
Chính là bởi vì chúng ta rất muốn biết hơn 20 năm trước, nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ vì sao không trở về?
Tất cả đều do nhân quả, cần gì phải đi tìm gốc rễ.
Thiên Hành lắc đầu nói: "Tôi không đủ thoải mái, tôi còn có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác”.
Trách nhiệm không phải lý do, anh không đủ thoải mái, chỉ vì trong lòng anh vẫn có chấp nhất. Anh, không bỏ xuống được”.
Thiên Hành nhàn nhạt cười cười, nói: Có lẽ vậy. Nhưng nếu tôi và ông đổi vị trí, có thể ông cũng không bỏ xuống được.
Thích Nhiên trầm mặc thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu nói: "Năng lực bao nhiêu thì gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm, ta chung quy không phải anh, anh cũng không phải ta.
Thiên Hành vỗ tay cười nói: "Thích Nhiên quả nhiên là thoải mái, vẫn là đại hòa thượng đủ tiêu sái kia. Nếu gặp phải Thích Quang hòa thượng cứng nhắc cổ hủ kia, tôi cũng không biết nên nói chuyện với ông ta như thế nào.
Dừng một chút, hắn còn nói thêm: "Thiếu Lâm nhất mạch chúng ta đã giữ bí mật đó ngàn năm, cho đến năm đó khi'Thủ lĩnh'tìm tới cửa, chúng ta đã biết bí mật này giấu không được."
Dứt lời, ông ta thở dài rồi nói tiếp: "Đây là số mệnh của Thiếu Lâm, cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
Thiên Hành nói tiếp: "Nếu tránh không khỏi, vậy thì đối mặt đi.
“Đối mặt? "Thích Nhiên chậm rãi lắc đầu nói:" Nói dễ vậy sao. Thiếu Lâm trải qua ngàn năm cũng không thể đối mặt......
“Lần này không giống. "Thiên Hành đột nhiên ngắt lời:" Lần này chúng ta nắm chắc”.
Thích Nhiên mở mắt nhìn hắn, đột nhiên thở dài một tiếng, song chưởng hợp thập huyên thanh phật hiệu, thản nhiên nói: "Xem ra các ngươi vẫn là dự định dùng'Thần thoại'rồi?"
Thiên Hành không nói tiếp, chỉ yên lặng nhìn ông ta. Sau một lúc lâu, mới gian nan gật đầu nói: "Đúng vậy, thần thoại đã ở giai đoạn chuẩn bị mở ra.
Trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Thích Nhiên hiện lên vẻ trách trời thương dân, mặc niệm phật hiệu nói: "Xem ra lần này các ngươi định được ăn cả ngã về không.
“Cho nên, tôi mới đích thân đến Thiếu Lâm tìm ông”.
Trên mặt Thích Nhiên có thêm một phần sầu khổ, thản nhiên nói: "Thôi, anh đã lựa chọn, Thiếu Lâm làm sao có thể tránh? Tránh không lại, cuối cùng là phải đối mặt." Dừng một chút, ông ta lại nhìn Thiên Hành thật sâu, chậm rãi nói: "Thiếu Lâm, tham gia”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận