Nhân Gian Băng Khí

Chương 1243: Vĩnh biệt, Dawell 2

Chương 1243: Vĩnh biệt, Dawell 2
Chương 1243: Vĩnh biệt, Dawell 2
Người dịch: PrimeK
Tên phế vật K kia, thế mà bị 11 hoàn toàn áp chế, chỉ còn sức chống đỡ, nhưng ngay cả đánh trả cũng không làm được, quả thực là một kẻ bất lực.
Đôi mắt lạnh như băng của C trừng mắt nhìn K một cái, tiện đà lại chuyển hướng 11, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, cường độ trong tay chợt gia tăng. Cô đã không có hứng thú lại cùng Hoàng Hậu chậm rãi chơi đùa, hiện tại thầm nghĩ lập tức đem người con gái này xử lý, sau đó đi tìm 11 tiếp theo chơi.
Chỉ là, C tựa hồ quên mất một chuyện, Hoàng Hậu cũng không phải chỉ có một người. Mặc dù mấy người phía sau mà cô bảo vệ kia chỉ làgà yếu, nhưng là có đôi khi, một tay mơ cũng có thể thay đổi một hồi chiến tranh.
Ngay khi C cho rằng kết cục đã định, đột nhiên một bóng người mãnh liệt nhào tới, dùng sức đụng vào người cô ta, không chỉ đẩy cô ta ra, càng thừa cơ ôm cô ta cùng nhau té trên mặt đất lăn ra ngoài.
Khi C bị đánh văng ra, con dao đâm vào ngực Hoàng Hậu cũng bị rút ra, nhưng quỷ dị chính là, ngực Hoàng Hậu lại không có bao nhiêu máu chảy ra, ngược lại trong miệng vết thương còn phun ra hơi lạnh nhè nhẹ.
Có lẽ là bởi vì không có C duy trì tính nhập năng lượng, hoặc có lẽ là bởi vì Hoàng Hậu bản thân cũng là Tiến sỹ điên dùng 11 gien cải tạo qua, cho nên đối với băng dị năng cũng có sức đề kháng nhất định, khi chủy thủ bị rút ra, cô rất nhanh liền tỉnh lại lại. Há to miệng, hung hăng thở hổn hển, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, lại chỉ thấy một đạo thân ảnh nhiễm máu đang gắt gao bám chặt C.
Hoàng Hậu không thể tin kinh hô một tiếng, cô không nghĩ tới cứu cô sẽ là cái tên lính mới mà ngay cả chiến trường cũng chưa từng kinh qua 2 lần
Nghe được tiếng kinh hô của Hoàng Hậu, Dawell gắt gao đặt ở trên người C quay đầu lại, nhìn cô một cái.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh lại trong suốt, đó là một loại ánh mắt làm cho người ta nhìn một cái sẽ cảm thấy rất đau lòng.
Sau đó......
Bụp!
Chốt bảo hiểm của quả lựu đạn chùm mà hắn ta đang nắm chặt trong tay bật ra.
Trái tim Hoàng Hậu đột nhiên căng thẳng, thốt lên: "Không nên!!
Dawell nhếch môi và mỉm cười với cô.
Hốc mắt ngấn lệ, nụ cười...... lại hồn nhiên như ngày xưa.
……
Phải nói tạm biệt......
Dawell hít một hơi thật nhẹ, có lẽ đây sẽ là hơi thở cuối cùng của hắn trên đời. Trong thoáng chốc, hắn giống như nhìn thấy Hầu Tử vẫy tay với hắn.
Dawell bật cười.
Cười rất vui vẻ, rất cao hứng.
Trên đường đến địa ngục, cuối cùng cũng có bạn. Anh Hầu Tử......
Chờ em nhé......
Đợi thêm chút nữa......
Tốt rồi......
Rất nhanh...... Em đã tới......
……
“A - -! "C hai mắt đỏ lên điên cuồng giãy dụa, từng quyền từng quyền đánh vào người Dawell. Nhưng Dawell giống như một tượng đá bất vi sở động, gắt gao đè ép cô ta, đem hết toàn lực đè ép.
C dùng hết sức lực một quyền nện vào mặt Dawell, nửa bên mặt hắn lập tức đông lạnh thành băng, sau đó... vỡ nát.
Còn lại nửa bên mặt, vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười.
Ầm......
Lựu đạn chùm nổ tung rồi!
Trong nháy mắt cuối cùng của vụ nổ, Hoàng Hậu quay người nhào vào trong xe đem ba người Âu Dương Nguyệt Nhi ngăn chặn, thân thể đột nhiên run lên, cái gì cũng không nói, chỉ gắt gao cắn môi, dùng sức, dùng sức đến...... Ngay cả môi cũng đang chảy máu.
Trương Hân Hân được Hoàng Hậu dùng thân thể bảo vệ ở dưới thân "Oa - -!" khóc rống lên thành tiếng, Âu Dương Nguyệt Nhi cũng cắn chặt răng môi, dùng sức níu lấy ngực.
……
Nhân sinh thống khổ nhất chính là sinh tử biệt ly, tình cảm cào xé ruột gan kia, có thể xâm nhập mỗi một góc trong lòng con người. Bất đắc dĩ, thống khổ đều hóa thành lời nói không nên lời bên môi.
Phần còn lại chỉ còn nước mắt và khóc.
……
Sau khi dư âm của vụ nổ qua đi, Hoàng Hậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Chỗ đó rải ra mảng lớn vết máu cùng tứ phân ngũ liệt chân tay cụt cùng mảnh vỡ thân thể, đã hoàn toàn phân không ra rốt cuộc cái nào là Dawell, cái nào là C.
Ngoài ra, trên mặt đất còn có thêm một cái sụp đổ lỗ lớn, đó là vừa mới bị thuốc nổ nổ sập thành lỗ hố.
"Dawell..." Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn cái lỗ lớn bị nổ tung kia lẩm bẩm một câu, trong âm thanh mang theo một tia bi thương.
Tiếng ma sát chói tai khiến Hoàng Hậu hoàn hồn, cô quay đầu lại, nhìn thấy chỗ ngã tư từng chiếc xe đang quăng qua đuôi, tiếp tục hướng bên này nhanh như chớp đuổi tới.
Truy binh cách bọn họ chỉ có hơn một trăm mét.
Ánh mắt Hoàng Hậu ngưng tụ, ép buộc chính mình thu hồi cảm xúc thương cảm, cắn răng đang muốn đứng lên, lại bỗng dưng ngực một trận đau đớn kịch liệt vô cùng, ngay cả động tác cũng hơi bị trì trệ.
Hoàng Hậu há miệng, hơi cúi đầu liếc mắt nhìn vết thương trên ngực. Chỉ thấy máu nơi lưỡi dao kia đã kết thành cát đá, thậm chí còn có sương mù mỏng đang lén lút từ trong miệng vết thương chậm rãi phun ra.
Hoàng Hậu lập tức ý thức được cái gì, sắc mặt trở nên rất khó coi. dị năng lượng lưu lại của C còn sót lại trong thân thể của cô, đang chậm rãi phá hư tim phổi của cô.
Đợi đến khi những năng lượng còn sót lại này ăn mòn đến trái tim, có lẽ chính là ngày chết của cô!
Hoàng Hậu trầm mặt, cô không sợ chết, chỉ là không hy vọng mình sẽ chết vô nghĩa. Hầu Tử và Dawell đều xả thân thành nhân, mà cô lại phải nằm trong xe chờ chết? Loại kết quả này, kiêu ngạo như cô cho dù như thế nào cũng sẽ không tiếp nhận.
Ít nhất...... Cho dù là chết, cũng phải chết có giá trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận