Nhân Gian Băng Khí

Chương 943. Long Hồn quyết liệt 13

Chương 943. Long Hồn quyết liệt 13
Chương 943: Long Hồn quyết liệt 13
Người dịch: PrimeK
Mà trong đó có mấy người đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người, một người là người đàn ông trẻ tuổi ngoại quốc dũng mãnh, một thân cơ bắp, cầm súng... Ách, đó không thể gọi là súng, căn bản là một ống pháo lớn. Ống pháo đường kính so với một quả bóng đá còn hơi lớn hơn một chút, ở giữa là súng máy đa nòng có lực sát thương cực lớn, ở xung quanh súng máy đa nòng thì lại cải tiến tăng thêm một nòng súng thô to, tựa hồ là dùng để bắn ra các loại đạn khác nhau, trong đó một nòng súng chính là súng phóng lựu, quả lựu đạn vừa rồi chính là hắn bắn ra. Mà trên người người đàn ông này còn đeo nghiêng mấy viên đạn băng, một bên hưng phấn rống to, một bên cầm súng máy đa nòng một đường quét ngang qua, hung diễm không ai có thể ngăn cản. Phàm là trong phạm vi bắn phá, bất kể là người hay là cây cối đều bị cắt ngang, tạo thành cảnh tượng máu tanh tàn bạo nhất. Trình độ hung hãn này làm cho người ta kinh hồn bạt vía, ngay cả đồng đội bên cạnh hắn cũng cẩn thận từng li từng tí trốn tránh xa một chút, e sợ tên điên này cũng cuốn mình vào
Hầu Tử! Người này rõ ràng chính là Hầu Tử của Thập Tự Hắc Ám! Ngay cả 11 cũng không nghĩ tới người này lại xuất hiện.
Một người khác thu hút sự chú ý chính là một người con gái, trên tay chỉ cầm hai khẩu súng lục, tốc độ giết người tuy rằng không khủng bố như Hầu Tử, nhưng cũng không thấy kém cỏi chút nào. Hai khẩu súng lục ở trong tay cô tựa như vật sống, chỉ chỗ nào bắn trúng chỗ đó, hơn nữa mỗi một phát đạn nhất định là trúng vào đầu không lệch, trình độ khủng bố cũng làm cho người ta hết hồn hết vía.
Hoàng Hậu! Được xưng là người yểm hộ mạnh nhất, cho dù là lúc trước tại Ma Quỷ cũng là tinh anh được bồi dưỡng trọng điểm. Chớ nói chi là sau khi bị Tiến sỹ điên tỉ mỉ cải tạo, tố chất các phương diện đều đạt tới một tiêu chuẩn làm người ta giận sôi. Nếu như trên đời này có bảng xếp hạng người yểm hộ, Hoàng Hậu nhất định có thể vững vàng tiến vào top 3. Bất quá điều khiến người ta kiêng kị nhất của Hoàng Hậu không phải là xạ kích chuẩn xác của cô, mà là năng lực khống chế sân khấu của cô. Trong khoảng cách ngắn, hoàn toàn chính là sân khấu của một mình cô, không ai có thể tranh đoạt hào quang với cô. Cho dù là Hầu Tử đối mặt cô cũng chỉ dám dùng hỏa lực áp chế tầm xa, còn trong phạm vi ngắn? mấy cái mạng cũng không đủ chết.
Ở ngoài chiến trường, còn có hai người cũng cũng làm người khác chú ý. Một người ngồi ở trên chạc cây, ôm khẩu súng bắn tỉa, miệng ngậm cỏ, bộ dáng cà lơ phất phơ, đối với chiến đấu kịch liệt xa xa hồn nhiên không thèm để ý. Lãnh Dạ từ đầu tới cuối cũng không bắn một phát súng, căn bản là đến xem náo nhiệt.
Dưới tàng cây đứng một cái đầu trọc nhỏ - Dawell. A, Dawell bây giờ không phải là đầu trọc, đã mọc ra một chút tóc lởm chởm. tay mơ Dawell này được sắp xếp lưu lại bảo vệ tay súng bắn tỉa Lãnh Dạ, nói dễ nghe là bảo vệ, kỳ thật nếu thật sự có chuyện gì cuối cùng vẫn là Lãnh Dạ đến bảo vệ hắn mới đúng. Phía trước là gần trăm người, Hoàng Hậu đối với tay mơ này thật sự là không yên lòng, mới tìm cái cớ đem hắn lưu lại. Dù sao giá trị của Dawell là ở năng lực của hắn, mà không phải là chiến đấu, vạn nhất ở trong chiến đấu không cẩn thận bị đánh chết liền mất nhiều hơn được.
Ở bên chân Dawell còn có một con chó - Tiểu Bạch! Tiểu gia hỏa này giờ phút này đang nghiêng đầu trông mong nhìn phía trước, thỉnh thoảng thò đầu lưỡi ra liếm liếm mũi nuốt nước miếng, đôi mắt hạt châu phát ra ánh sáng rực rỡ. Đó đều là đồ ăn ngon!
.............
Chiến đấu đánh không tính là quá kịch liệt nhưng cũng là rất thảm thiết, cái kia cảnh tượng đẫm máu làm cho người xem muốn buồn nôn. Bên công kích bất kể là nhân số hay hỏa lực đều chiếm ưu thế tuyệt đối, huống chi bọn họ còn đánh lén. Mà bộ đội Long Hồn ngay từ đầu đã bị đánh đến choáng váng, đến khi phục hồi tinh thần lại đã không tổ chức nổi phản kháng hữu hiệu, từ đầu tới cuối chỉ có thể bị áp chế. Cho nên kết quả cuối cùng từ khi phát tên lửa đầu tiên bắn ra, cũng đã định trước.
Ngắn ngủn ba phút, chiến đấu cũng đã gần kết thúc.
Dưới gốc cây nào đó ngoài chiến trường, Dawell bỗng nhiên ngẩng đầu gọi: "Lãnh Dạ đại ca.
“Hả? "Lãnh Dạ không yên lòng thuận miệng đáp.
Hầu Tử đánh điên như vậy, sẽ không ngộ thương đại ca chứ?
Lãnh Dạ bĩu môi, khinh thường khịt mũi nói: "Cái rắm, chiếc xe rùa đen kia là xe đặc biệt của tổ Long Hồn Hổ, bảo Hầu Tử bắn hết đạn trên người cũng đừng hòng bắn thủng mai rùa.
“Ồ. "Nghe Lãnh Dạ nói như vậy, Dawell cũng yên tâm. Nhìn phương xa Hầu Tử không hề cố kỵ một trận quét ngang, thường xuyên có một chuỗi viên đạn bắn lên chiếc xe tù kia làm tóe lên tia lửa, Dawell liền nhìn một trận hết hồn hết vía, e sợ viên đạn bắn xuyên vào sẽ làm 11 bị thương.
Lãnh Dạ nói được một nửa liền dừng lại, nhìn ra xa phía Hầu Tử đang hưng phấn, không khỏi nhíu mày.
“Làm sao vậy? "Dawell ngẩng đầu hỏi.
Không có gì. "Lãnh Dạ thở dài lắc đầu. Lần này gặp lại Hầu Tử, hắn cho Lãnh Dạ cảm giác là lạ, lại không thể nói là lạ chỗ nào. Rõ ràng vẫn là con khỉ miệng không ngừng thích nói nhảm, rồi lại cảm giác không giống như là Hầu Tử. Loại cảm giác này thật sự là khó chịu nói không nên lời.
Mặc dù có đầy bụng nghi vấn, nhưng Lãnh Dạ lại lý trí không đem nghi vấn của mình nói ra. Mặc dù hắn đoán được trên người Hầu Tử có thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù hắn hỏi, cho dù là Dawell cũng sẽ không nói cho hắn đáp án. Nói cho cùng, hắn đã hoàn toàn bị team này bài xích ra ngoài. Đó là cái giá của kẻ phản bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận