Nhân Gian Băng Khí

Chương 448. Cáo Già Một Ruộc

Chương 448. Cáo Già Một Ruộc
Chương 448: Cáo Già Một Ruộc
Trên thế gian này, thứ gì mới được coi là đáng sợ nhất?
Không phải súng và đạn, cũng chẳng phải sự vô tình của máu và lửa.
Mà đó là, lời nói dối.
Bịa ra một chuyện thật lớn, sau đó khiến cả thế giới đều phải nghiêng ngả theo lời nói dối đó của bạn, đó mới là sức mạnh đáng sợ nhất. Mà người thắng lợi thật sự có thể cười đến lúc cuối cùng, xưa nay vẫn luôn là người nắm rõ chân tướng của lời nói dối kia.
Đối với một số người mà nói, Mười Một đúng là một người rất đáng sợ, một người có thể dễ dàng lừa dối cả mấy thế lực lớn Đại Quyển, Thanh Bang, Mệnh Vận, rồi kéo họ buộc chung vào với nhau. Thậm chí tất cả các thế lực tại Kinh Thành đều sẽ vì lời nói dối đó của hắn mà chao đảo. Nhưng lại không có ai biết hắn nói thực hay nói dối, cho đến cả Lãnh Dạ vẫn luôn đi theo hắn cũng chẳng biết chân tướng của sự việc rốt cuộc là như thế nào.
Trên hội nghị bàn tròn, có Đường Thúc, Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang của Đại Quyển, trưởng lão Vu Quang Hải của Thanh bang, Lãnh Dạ và Mười Một của Thập Tự Hắc Ám, cùng với Lục Đạo và Hỏa Điểu đại diện cho Mệnh Vận.
Lục Đạo vẫn luôn nhìn Mười Một với vẻ hứng thú, gã trai này được Mười Ba vô cùng khen ngợi, cũng là người giống như Mười Ba, có danh tiếng lẫy lừng, một nhân vật truyền kỳ tột đỉnh.
Mười Một luôn đem đến cho người ta một cảm giác rất lạnh lùng, không phải hắn tỏ ra lạnh, trên mặt của hắn chẳng tỏ vẻ gì, chẳng thể nhìn ra là mừng hay giận, là vui hay buồn. Cái lạnh của hắn là từ trong xương cốt truyền ra, khiến người ta không rét mà run.
Loại lạnh này, có nguồn gốc từ sự cô độc của hắn. Mỗi lần nhìn hắn, Lục Đạo lại cảm nhận được loại cô độc thấm sâu trong xương cốt kia. Loại cảm giác này, trên người Mười Ba cũng có, bọn họ đều là cùng một loại người. Hoàn toàn nhốt bản thân vào cùng một chỗ, không cần sự quan tâm và thương hại của người khác, thế giới của Mười Một chỉ có màu xám, thế giới cô độc chỉ của một người.
Ánh mắt Mười Một thản nhiên liếc sang Lục Đạo, khi Lục Đạo nhìn hắn, hắn cũng đang chú ý đến người đàn ông này. Tên của Lục Đạo Mười Một sớm đã nghe nói qua, xuất thân của người này không rõ, thân phận rất thần bí, hiện nay là quân sư quạt mo trong đội ngũ Mệnh Vận, cũng là túi khôn số một bên cạnh Mười Ba.
Nhìn bộ dạng của Lục Đạo rất thư sinh, đầu tóc không hề chải chuốt. Chiếc mắt kính gọng vàng, làn da trắng muốt, lại thêm thân thể sạch sẽ, phối hợp với bộ quần áo vừa người, càng làm tôn lên vẻ thư sinh của y, vừa nhìn đã thấy giống bộ dạng của người đọc sách. Nhưng người hiểu rõ y đều biết, trong một số lĩnh vực Lục Đạo rất đáng sợ, đó chính là vì mưu trí của y. Nghe nói từng có một vương tử của một quốc gia nào đó trong thế giới phương Nam, kẻ địch chính trị của hắn thông qua mạng lưới quan hệ phức tạp tìm đến Mười Ba. Kết quả Mười Ba chỉ phái Lục Đạo tới, và Lục Đạo chẳng hề được kẻ kia coi trọng, nhưng y đã dùng âm mưu xử lý gọn gàng vị vương tử đang sống ngon lành kia, còn khiến hắn rơi vào cảnh thân bại danh liệt. Còn có một lần nổi tiếng nhất, Lục Đạo bỡn cợt hai thế lực lớn của thế giới phương Nam trong lòng bàn tay, chỉ cần dùng miệng lưỡi đã khiến cho hai thế lực đó liều chết với nhau, mấy trăm tính mạng chết trong ngày cuối cùng ấy cũng đều vì y mà ra. Cho nên sau lưng Lục Đạo rất nhiều người gọi y là “giết người không thấy máu”, đến cả Mười Ba cũng vô cùng sùng bái mưu trí của y.
Từ lúc tiến vào, Mười Một đặt phần lớn sự chú ý lên người Lục Đạo. Cũng chỉ có bản thân hắn mới biết, hắn đang suy nghĩ sau này làm thế nào mới có thể trừ bỏ Lục Đạo đi trước. Bởi vì người này... quá đáng sợ. Nếu tương lai y trở thành kẻ địch, e rằng hắn đến cả việc mình chết thế nào cũng không biết. Ngay cả Mười Một cũng phải cố kỵ Lục Đạo đến thế, đủ thấy cái danh hiệu “giết người không thấy máu” này sáng chói đến bực nào.
Thấy Mười Một chú ý tới mình, Lục Đạo đưa ly rượu trước mặt mình lên, hướng về phía Mười Một khẽ lắc lắc ly rượu và mỉm cười. Cho đến khi ánh mắt Mười Một rời đi, y mới khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ với vẻ không hề để ý. Trên mặt y trước nay vẫn luôn là một nụ cười ấm áp, nhưng e rằng ngoài bản thân Lục Đạo ra, chẳng ai có thể biết được trong lòng y đang có tính toán gì.
“Về đại thể thì là như thế. Rất đáng tiếc. Chúng ta chỉ có thể tìm được vị trí đại khái căn cứ của bọn chúng là ở gần khu ngoại ô thành phố Vệ Thiên. Còn về chuyện cửa vào ở đâu, bản đồ phân bố căn cứ thì chúng ta không thu hoạch được gì.” Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Vu bụng phệ khẽ hẩy cặp mắt kính lên, nói với giọng hơi tiếc nuối. Vu bụng phệ giao nhiệm vụ thu thập tin tức tình báo cho người đàn ông trung niên đó, vừa rồi cũng chính là hắn đang báo cáo tình hình.
Vu bụng phệ gật gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với tin tức tình báo mà thủ hạ thu thập được. Trên mặt hắn vẫn cứ là nụ cười giảo hoạt muôn thuở, hướng về phía mọi người đang ngồi đó nói: “Thanh bang bọn ta thực sự đã dốc hết sức rồi, cùng lắm cũng chỉ có thể làm đến đây. Phần còn lại phải xem các vị rồi đó nha.”
“Vậy đã là rất ổn rồi. Ít nhất ngoài Thanh bang các ông ta, trong bọn ta chẳng ai thu được chút tin tức tình báo nào.” Đường Thúc liếc nhìn Mười Một đang ngồi ngay sau mình, nói: “Vậy công việc còn lại, có phải nên sắp xếp phái người thâm nhập vào trong?”
“Thâm nhập sao?” Lục Đạo khẽ mỉm cười, nói: “Lẽ nào Đường Thúc có cách, hay là đã sai người thâm nhập vào rồi?”
Đường Thúc xua xua tay cười lên ha hả, đáp: “Nhầm nhầm. Tuổi lớn rồi, đầu óc không còn linh hoạt nữa. Là ta đã nói sai, không phải thâm nhập vào, mà là lẻn vào. Đúng, chính là lén lút lẻn vào trong.”
Đường Thúc nheo mắt lại liếc nhìn Mười Một, đưa chén trà lên nhấp một ngụm, cười nói: “Nghe đồn rằng Thập Tự Hắc Ám rất có kinh nghiệm đối với việc ngầm xâm nhập và tác chiến, hay là giao nhiệm vụ này cho Thập Tự Hắc Ám các ngươi nhé? Cũng không cần nhiều, chỉ cần tra ra cửa vào căn cứ địa của bọn chúng ở đâu, bên trong có bao nhiêu người, tốt nhất là có thể đem ra được tấm sơ đồ phác thảo căn cứ, thế nhé.”
Lãnh Dạ gãi gãi mũi, lầm bầm bằng giọng mà chỉ có bản thân gã mới nghe thấy được: “Hai con cáo già.”
“Được.” Khi Lãnh Dạ đang chuẩn bị từ chối, Mười Một đột nhiên lại đồng ý với sự sắp xếp của Đường Thúc một cách quả quyết.
Lãnh Dạ cả kinh, lén nhìn Mười Một chớp mắt liên tục, đáng tiếc từ đầu đến cuối Mười Một đều chẳng thèm nhìn đến gã. Lãnh Dạ bất lực vỗ vỗ trán, gã thực sự chẳng hiểu nổi, Mười Một rốt cuộc đang nghĩ cái khỉ gió gì. Đồng ý dễ dàng như vậy, chẳng phải là rõ ràng đi tìm chết ư?”
Lẻn vào trinh thám, nói cho dễ nghe chút thì chỉ là lẻn vào, khó nghe chút thì chính là đi chịu chết. Cái căn cứ của người ta đã đặt ở Long Quốc mấy chục năm mà không bị phát hiện, nếu không phải gần đây một lượng lớn thành viên Phong Dã tổ ngầm tụ tập tại kinh thành, khi liên hệ với Huyết Mân Côi đã lộ ra manh mối, e rằng từ trên xuống dưới tất cả mọi người trong Thanh bang có chạy gãy cả chân cũng đừng mong tìm được. Một căn cứ bí mật như thế, có thể dễ dàng lẻn vào được sao?
Không chỉ Lãnh Dạ, ngay cả Vu bụng phệ và Đường Thúc cũng đều có chút ngạc nhiên đưa mắt nhìn Mười Một, hiển nhiên không ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng như thế. Còn Lục Đạo thì vẫn tiếp tục giữ nguyên nụ cười của mình, ánh mắt đang nhìn khuôn mặt chẳng tỏ vẻ gì của Mười Một như có thâm ý.
Vu Quang Hải thoải mái cười nói: “Sở Nguyên đã không phản đối rồi, vậy chuyện này quyết định như thế nhé?” Nói đoạn lão liền hướng về phía Đường Thúc ngầm nháy nháy mắt mà không cho ai biết.
Đường Thúc gật đầu nói: “Được, vậy Đại Quyển chúng ta sẽ sai người tới, chỉ cần có tin tức tốt từ Thập Tự Hắc Ám, sau đó sẽ một nhát diệt sạch hang ổ của bọn chúng. Còn Mệnh Vận...”
“Phía Mệnh Vận bọn ta các vị không cần lo lắng.” Lục Đạo bỏ kính xuống, lấy góc áo lau lau, sau khi đeo lên lại liền hướng về phía tay đàn ông trung niên sau lưng Vu bụng phệ hỏi: “Nhưng ta muốn biết một điểm, tin tức tình báo của các vị đến như thế nào?”
Gã đàn ông trung niên liếc nhìn Vu bụng phệ, thấy hắn không tỏ vẻ gì, liền cười đáp: “Thanh bang chúng ta trước nay luôn có mạng lưới quan hệ rộng lớn của riêng mình.”
Lục Đạo “ồ” một tiếng, gật gật đầu nói: “Hiểu rồi, chắc là chính phủ Long Quốc tìm được, các vị chỉ là sử dụng quan hệ để moi ra thôi phỏng? Nói thế thì chắc là bọn họ cố ý tiết lộ ra cho các vị biết, cũng là muốn chúng ta đứng ra làm con chim đi đầu.”
Lục Đạo vừa nói ra như thế, người ở đó ngoài Mười Một ra, tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Sau đó rất cả mọi ánh mắt đều nhất loạt nhìn về gã đàn ông trung niên kia.
Gã đó xấu hổ cười cười, trong lòng thầm chửi Lục Đạo không cho mình mặt mũi, đồng thời cũng rất kinh ngạc về thằng cha tuổi tác không lớn này không ngờ lại có thể dựa vào một điểm nho nhỏ mà hiểu ra tất cả, đồng thời còn vặn lại.
Vu bụng phệ ho khan một tiếng, đứng ra cười nói điều đình: “Cho dù phía chính phủ Long Quốc nghĩ như thế nào, chỉ cần chúng ta hành động kín đáo một chút là được. Tốc chiến tốc thắng nhé, đợi khi bọn họ kịp có phản ứng thì người của chúng ta đều đã đi rồi, bọn họ còn có thể làm gì được chúng ta chứ?”
Lục Đạo lắc đầu mỉm cười không nói, Đường Thúc thì cúi đầu tập trung vào chén trà của mình, Mười Một vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh lùng bố chết không khóc mẹ chết không thương, còn Lãnh Dạ thì đang nhíu mày suy nghĩ.
Trên bàn, ngoài gã Võ Đại Lang thô lỗ ra, tất cả đều là những con hồ ly lớn hồ ly nhỏ kinh nghiệm đầy mình. Chẳng có ai không nghe ra ý từ trong lời của Vu bụng phệ, chỉ là chẳng ai đi vạch ra mà thôi.
Lén lút làm việc dưới mắt Long Quốc? Có thể sao? Câu nói vừa rồi của Lục Đạo đã rất không nể mặt, trực tiếp vạch ra ằng, tất cả mọi việc đều đã bị Long Quốc chú ý đến. Cho nên e rằng phía bọn họ còn chưa đánh nhau, bên Long Hồn đã bắt đầu điều động người rồi. Cứ như thế, mọi người không thể không suy nghĩ lại một lượt về cách bố trí. Nếu không, đánh nhau một trận đến sống chết cho phí, cuối cùng thì mất không vốn liếng, chuyện này chẳng ai muốn làm cả.
Đương nhiên, nếu không có lợi ích, Đại Quyển cũng vẫn sẽ tham gia. Lần này hi vọng lớn nhất của bọn họ chính là cứu cao thủ của Long Hồn ra để rửa sạch mọi hiểu lầm về mình. Nhưng, nếu có thể kiếm được chút lợi ích trong đó thì họ cũng sẽ không bỏ lỡ.
Vu Quang Hải thì lại chỉ xuất phát từ góc độ lợi ích, nhưng từ trong lời của hắn rõ ràng có thể nghe ra hắn sớm đã có sự sắp xếp, không sợ bị người khác cướp đi phần thuộc về mình. Còn về sự sắp xếp đó là như thế nào, e rằng cũng chỉ có bản thân hắn mới biết được.
Mười Một và Lãnh Dạ thì hoàn toàn là vì bản thân, Mệnh Vận cũng vì Mười Ba phải tra lại manh mối của câu chuyện hai mươi năm trước nên mới nhúng tay vào. Nói một cách chính xác, cũng chỉ có người của phía Thập Tự Hắc Ám và Mệnh Vận mới không có xung đột về mặt lợi ích.
Lúc này, tất cả những con cáo già trên bàn đều đang có những ý đồ riêng. Mười Một với khuôn mặt lạnh không biết là đang suy nghĩ gì, còn Lục Đạo thì từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười nhìn Mười Một.
“Thực ra, đây cũng chẳng phải chuyện khó gì.” Lục Đạo khẽ gõ bàn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, khẽ hẩy hẩy kính nói.
Đôi mắt của Đường Thúc và Hứa Vũ Cường lập tức sáng lên, nhìn chăm chăm vào Lục Đạo. Tuy lần này Đại Quyển bị ép phải tham gia, nhưng nếu chuyện không có chút lợi ích nào, bọn họ cũng thực khó chấp nhận. Chuyện khác không nói, chỉ riêng cái gien Sứa Đàn Hồi kia, lấy được vào tay rồi bán đi là sẽ có được một khoản thu nhập khả quan, hơn nữa nếu giữ lại để cho bản thân dùng trong tương lai, cũng là một lựa chọn không tồi.
Vu Quang Hải nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào Lục Đạo như có thâm ý. Mắt của hắn đang cười, một nụ cười đầy vẻ cười.
“Các vị cảm thấy đối với chúng ta, phía có sức uy hiếp lớn nhất là ai?” Lục Đạo liếc nhìn Mười Một đang cúi đầu không nói gì, cất tiếng hỏi.
“Còn phải hỏi? Đương nhiên là Huyết Mân Côi rồi!” Võ Đại Lang không nghĩ ngợi gì nói.
Hứa Vũ Cường vội ho khan một tiếng, trừng mắt trách cứ Võ Đại lang.
Võ Đại Lang lại trừng mắt nhìn lại hắn, kêu lên: “Nhìn ra làm gì? Ta nói sai chỗ nào chắc?”
Đường Thúc hơi tỏ vẻ xấu hổ, nói: “Là Long Hồn.”
Lục Đạo gật gật đầu, không để ý đến sắc mặt đã đỏ ngầu lên của Võ Đại Lang, nói: “Nếu chúng ta khai chiến với Huyết Mân Côi, Long Hồn lại đến nhúng một chân vào, cho dù là đối với chúng ta hay với cả trận chiến mà nói, đều rất rắc rối.”
Mọi người đều nhất tề gật đầu.
Vu bụng phệ liền cười hỏi: “Ngươi có cách giải quyết sao?”
Lục Đạo gõ gõ đầu mình, nhìn sang Mười Một, dường như có ý ám chỉ: “Cách thì là do con người nghĩ ra mà.”
Mười Một ngẩng đầu liên, nhìn y với ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại cúi đầu xuống.
Khóe miệng Lục Đạo hơi nhếch lên một chút, nói: “Thực ra muốn Long Hồn không đến chen chân vào là một chuyện rất đơn giản.”
“Ồ?” Đường Thúc nhấc chén trà lên hỏi: “Làm thế nào?”
Lục Đạo cũng nhấc chén rượu lên, đưa qua đưa lại một chút rồi hỏi: “Ở kinh thành ngoài vốn tổ chức chúng ta và Huyết Mân Côi ra, còn có ai đáng để Long Hồn chú ý?”
“Phong Dã tổ, Ma Quỷ.” Vu bụng phệ gật gật đầu đáp.
“Đúng, Phong Dã tổ và Ma Quỷ.” Lục Đạo lại đưa ánh mắt nhìn sang Mười Một, nói: “Nếu người của hai tổ chức này gây chuyện với Long Hồn, chúng ta lại đồng thời khai chiến với Huyết Mân Côi trong lúc đó, các vị nghĩ Long Hồn liệu còn có sức mà để ý đến chúng ta không?”
Đường Thúc ngớ ra, sau đó lập tức sáng mắt lên, hỏi: “Làm thế nào thì bọn họ mới đánh nhau?”
Lục Đạo gõ gõ đầu rồi cười nói: “Biện pháp là do con người nghĩ ra.”
Võ Đại Lang hừ một tiếng, bất mãn nói: “Giả thần giả quỷ, nói cũng như không.”
Lục Đạo mỉm cười không nói gì, và lúc này Mười Một lại ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lục Đạo. Còn Lục Đạo lại hướng về phía Mười Một đưa chén rượu lên, sau đó uống cạn một hơi.
Khi Mười Một thu ánh mắt lại, chẳng ai phát hiện ra, trong mắt hắn đã thoáng qua một tia sát cơ, Mười Một đã động sát cơ với Lục Đạo. Con người này quá đáng sợ, chỉ trong hai ba câu nói mà đã đưa tất cả mọi người vào trong lòng bàn tay rồi đùa giỡn. Y hoàn toàn muốn kéo tất cả các thế lực xuống nước, để họ đi tới nơi chiến đấu ác liệt nhất, còn phe y thì nấp ở chỗ an toàn đằng sau làm ngư ông đắc lợi, nhưng những người khác lại chẳng thể nào cự tuyệt cho nổi.
Giết người không thấy máu không thẹn là giết người không thấy máu, chỉ vỏn vẹn vài ba câu mà đã khiến cho Đại Quyển phải gặp xui xẻo. Còn Phong Dã tổ và Ma Quỷ thì sẽ càng phải xui xẻo hơn.
“Chúng ta chỉ phụ trách lẻn vào trinh sát.” Mười Một ngẩng đầu lên nói.
“Đương nhiên.” Lục Đạo gật gật đầu nói: “Thập Tự Hắc Ám các vị nhân số không nhiều, phụ trách phương diện này là thích hợp nhất rồi. Hơn nữa đây cũng là vòng quan trọng nhất, và nguy hiểm nhất nữa. Phía chúng ta sẽ sắp xếp tất cả, chỉ đợi tin tức tốt của các vị là có thể ra tay, thế nào?”
“Được.” Dứt lời Mười Một liền lặng im không nói gì nữa.
Võ Đại Lang không nhịn nổi kêu lên: “Này, ngươi còn chưa nói làm thế nào mới có thể khiến Ma Quỷ và Phong Dã tổ gây chuyện với Long Hồn đó?”
Lục Đạo nâng ly rượu vừa được rót đầy lên, hướng về phía Võ Đại Lang đưa qua đưa lại, sau đó uống cạt một hơi, cười nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi.”
. ....
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận