Nhân Gian Băng Khí

Chương 541. Bí Mật Lớn Nhất Của Thiên Độ Trấn

Chương 541. Bí Mật Lớn Nhất Của Thiên Độ Trấn
Chương 541: Bí Mật Lớn Nhất Của Thiên Độ Trấn
Một chiếc xe màu đen đang chạy giữa dòng xe tấp nập. Trong xe, Mười Một mặt lạnh tanh, hai mắt chăm chú nhìn phía trước, Tửu Quỷ ngồi bên cạnh y, đang cúi đầu uống rượu, thỉnh thoảng lão lại ợ hơi, khiến trong xe tràn ngập mùi rượu.
“Phía trước rẽ trái.” Tửu Quỷ chẳng cần ngẩng đầu nhìn đường, nhưng vẫn có thể chỉ hướng chính xác cho Mười Một.
“Ọc!” Tửu Quỷ lại ợ ra một hơi, đoạn vỗ vỗ ngực nhìn Mười Một hỏi: “Sao ngươi không hỏi ta muốn dẫn ngươi đi đâu?”
Mười Một lạnh lùng hỏi lại: “Tại sao phải hỏi?”
Tửu Quỷ cười nhăn nhó, lại ngẩng đầu tu ừng ực mấy hơi rượu nặng, thở dài nói: “Vấn Thiên là tự sát.”
Mười Một ngoảnh đầu sang, liếc nhanh một cái, sau đó lại dời ánh mắt về vị trí cũ.
Tửu Quỷ dựa dưng vào ghế, vẻ mặt phức tạp nói tiếp: “Ba người Vấn Thiên, Thổ Phỉ và tiểu Yêu sau khi giao bí mật về Cơ nhân chiến sỹ mà ngươi mang về cho Phó Kiều Kiều, bảo cô ta ngầm đưa về căn cứ, bèn cắt đứt tín hiệu theo dõi, xóa bỏ hoàn toàn liên lạc với chúng ta. Mấy ngày nay bọn ta luôn cố liên lạc với họ, đáng tiếc là chẳng ích gì. Cho đến mấy giờ trước, tổng bộ đột nhiên lại thu được tín hiệu của Vấn Thiên, mà chẳng bao lâu sau, chúng ta nhận được điện thoại cầu cứu của tiểu Yêu. Lúc đó chúng ta đã biết, Vấn Thiên vì một lòng muốn tìm cái chết nên mới cố ý không để bọn ta tìm thấy y, cho tới một khắc trước khi chết y mới mở lại tín hiệu để bọn ta có thể tìm thấy di thể của y.”
Nói tới đó, trên mặt Tửu Quỷ lộ vẻ cay đắng. Lão day day cái mũi đã tê tê một chút, ngẩng đầu uống thêm vài ngụm rượu, đoạn tiếp: “Khà khà, tên tiểu tử này, ta đã nói mà, chỉ dựa vào thuật Kỳ Môn Độn Giáp của hắn, nếu một lòng muốn chạy, trên đời này chẳng ai bắt nổi. Ít nhất, Đán Đao còn kém một chút. Nhưng nếu hắn muốn tự tìm cái chết, dù là ai cũng đều có thể dễ dàng giết được hắn.”
Vẻ mặt Mười Một vẫn lạnh tanh chẳng có gì khác, y thản nhiên hỏi: “Tại sao ông ta muốn chết?”
“Ta cũng không biết.” Tửu Quỷ lắc lắc đầu. Bỗng dưng sắc mặt ông ta trở nên nghiêm túc, thái độ trang trọng nói: “Cho nên ta cần ngươi đi điều tra rõ ràng giúp ta.”
“Ông lôi tôi ra chỉ là vì chuyện này sao?”
Tửu Quỷ lắc đầu nói: “Không, là có người muốn gặp ngươi.”
“Ai?”
“Gặp rồi ngươi khác biết.” Tửu Quỷ cúi đầu trầm tư một lát rồi nói: “Vấn Thiên làm việc trước nay luôn tính toán rất cẩn mật, chắc chắn y có để lại một số thứ gì đó. Có lẽ, sau khi ngươi gặp bà ta, bà ta sẽ nói đáp án cho ngươi.”
Mười Một không hỏi thêm nữa, y cũng không thắc mắc “bà ta” trong lời của Tửu Quỷ là ai. Dù sao thì một lát nữa cũng gặp được bà ta rồi, sớm một chút hay muộn một chút với y mà nói thì chẳng là gì. Hai mươi phút sau, Mười Một dưới sự dẫn đường của Tửu Quỷ đã đi tới một trấn nhỏ. Mà trấn nhỏ này bất ngờ lại chính là một nơi mà y quen thuộc vô cùng, Thiên Độ trấn, nơi y đã gặp Tiểu Bạch.
Xe dừng trước một nhà dân rất bình thường, ngôi nhà có ba tầng, lúc này tối om như mực, chỉ có cửa sổ tầng ba chiếu ra một chút ánh sáng mờ mờ qua ô cửa sổ treo rèm.
“Xuống xe.” Tửu Quỷ xuống xe đi trước dẫn đường, sau đó móc ra một chùm chìa khóa và mửa cửa, tiến vào trong như nhà mình.
Tửu Quỷ sau khi vào nhà cũng không vội bật đèn, lão nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ lên trên, nói với Mười Một: “Bà ta đang ở trên đó đợi ngươi, ngươi tự lên đi.”
Mười Một không nói gì, xoay người đi lên tầng ba luôn. Tửu Quỷ thì ngồi lại tầng một, kéo ghế ra ngồi xuống, một mình uống rượu. Kiến trúc ở Thiên Độ trấn đều có kết cấu phân tầng, tuy diện tích ngôi nhà này không lớn, nhưng được cái có nhiều tầng nên số phòng cũng nhiều. Ba tầng tổng cộng có ba gian phòng và một nhà vệ sinh, nhưng chỉ có một phòng hắt ra ánh đèn.
Mười Một đi đến trước cửa phòng đó, mở cửa ra, tiến vào.
Đây là một gian phòng ngủ, diện tích chừng mười mét vuông, trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn, một giá sách, và một chiếc ti vi treo tường. Lúc này, một người phụ nữ đang ngồi trên giường, quay lưng về phía Mười Một.
Nhìn bóng lưng thì có thể thấy người phụ nữ này tuổi không cao, chỉ chừng khoảng trên dưới ba mươi. Dáng người bà ta đầy đặn, nhưng lại không có thịt thừa, mái tóc đen nhánh búi trên đầu kiểu thiếu phụ, chỉ có một lọn tóc nhỏ để buông tự nhiên bên vai.
“Băng hả?” Người thiếu phụ đột nhiên gọi danh hiệu của Mười Một trong Long Hồn, tiếng của bà ta rất nhẹ, có chút nghẹn ngào.
Mười Một dừng lại, không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng bà ta.
Người thiếu phụ chầm chậm đứng dậy và xoay người. Mười Một cuối cùng đã được thấy rõ mặt bà ta. Bà ta rất đẹp, da thịt cũng trắng, có điều đôi mắt lại sưng đỏ lên, hiển nhiên là vừa mới khóc.
Khi Mười Một nhìn bà ta, bà ta cũng đang nhìn y dò xét.
Hít sâu một hơi, thiếu phụ tỏ ra cay đắng, khẽ nói: “Cậu đến rồi.”
Mười Một hỏi: “Bà là ai?”
Thiếu phụ khẽ lắc đầu, đôi mắt vốn sưng đỏ đột nhiên lóe sáng. Cùng lúc ấy, Mười Một đột ngột cảm thấy mê man, dường như có thứ gì đó muốn xuyên qua đôi mắt y, xâm nhập vào đại não y. Loại cảm giác ấy rất huyền diệu, Mười Một cũng chẳng thể nói rõ được là cảm giác gì. Dường như có một giọng nói của ai đó đang không ngừng nói với y: “Cậu rất mệt, ngủ một lát đi.” Do đó y rất muốn ngủ, không phải là ngủ ở xác thịt, mà là ở tâm linh. Từ nơi sâu trong linh hồn y truyền lại cảm giác mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Cơ thể y vẫn còn mở mắt trừng trừng, nhưng linh hồn thì lại dần chìm đắm vào tĩnh lặng.
Đột ngột, Mười Một chấn động, trong mắt ánh lên nét lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào thiếu phụ trước mặt, nói gằn từng chữ: “Dị năng tâm linh?”
Thiếu phụ tỏ ra kinh ngạc, ngay sau đó bèn khẽ gật đầu, nói: “Ý chí của cậu rất kiên định, ông ấy không nhìn nhầm cậu.”
Trảm Nguyệt lặng lẽ trượt đến trong tay Mười Một, nhưng y không lập tức ra tay mà lạnh giọng hỏi: “Bà là Tâm Ngữ ư?”
Thiếu phụ gượng cười đáp: “Ta là Tâm Ngữ, Tâm Ngữ của Phượng tổ trong Long Hồn.”
“Không phải bà đã mất tích hơn hai mươi năm rồi sao?”
Trong mắt Tâm Ngữ thoáng qua vẻ phức tạp, lại gượng cười nói: “Hai mươi năm trước, ta sớm nên chết rồi.”
Không đợi Mười Một hỏi tiếp, bà ta liền bảo: “Ta xin tổ phó đưa cậu đến đây là có món đồ cần đưa cho cậu.”
Vừa nói Tâm Ngữ vừa chậm rãi lấy ra một cây bút ghi âm, đưa cho Mười Một, nói: “Đây là thứ Vấn Thiên để lại cho cậu.”
Mười Một do dự một chút, cuối cùng đưa tay nhận lấy. Y nhìn Tâm Ngữ với vẻ cảnh giác, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống nút play trên chiếc bút ghi âm. Rất nhanh, giọng của Vấn Thiên vang lên: “Băng, khi ngươi nghe thấy những lời này thì ta đã chết rồi, đây coi như là di ngôn ta để lại cho ngươi đi. Có phải ngươi đang cảm thấy rất kỳ quái vì không biết tại sao ta lại để lại di ngôn cho ngươi đúng không? Khà khà, đừng vội, ta tìm ngươi là hy vọng ngươi có thể giúp ta hoàn thành di nguyện cuối cùng. Chắc ngươi biết là ta có thể đoán mệnh chứ? Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ta đã bói cho ngươi thế nào không? Tuy sau này ta đã đoán mệnh cho ngươi rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều cho ra kết quả khác nhau, số phận của ngươi thay đổi liên tục. Ngươi là một người không ngừng sáng tạo ra kỳ tích. Chúc mừng ngươi đã tạo ra số mệnh, nhưng đáng tiếc ngươi rốt cuộc vẫn chẳng thể thoát khỏi số mệnh đâu. Bởi lẽ cho dù là ngươi có thay đổi số mệnh thế nào, những lời bói trong lần đầu kia vẫn không hề thay đổi. ‘Lâm phong hồng diệp tùy thân lạc, biên địa hoa hải tích trung tầm. Độc tham trường túy bất nguyện tỉnh, hồi thủ bách niên yên vân qua.’ Lá phong là một vật rất đẹp, đáng tiếc nó lại đỏ như máu, cả đời ngươi sẽ phải đi trên con đường chém giết. Ngươi sinh ra để chiến đấu, mà chết đi cũng vì chiến đấu, cả cuộc đời rốt cuộc cũng không thoát khỏi số phận phải chiến đấu. Bên cạnh ngươi sẽ có rất nhiều người bạn quan tâm đến ngươi, đáng tiếc bọn họ cũng vì ngươi mà không có được kết cục tốt đẹp gì. Đời này ngươi sẽ phải sống cô độc, cho tới tận khi chết. Băng, ta khuyên ngươi một câu, chuyện gì cũng đừng cố chấp quá! Trên đời này chẳng có ai bán thuốc hối hận đâu, có lúc cũng phải buông lòng để nhìn thế giới, khi ấy ngươi sẽ phát hiện bản thân đã bỏ qua rất nhiều thứ. Đây... coi như là lần cuối cùng ta đoán mệnh cho ngươi đi.”
Bên trong chiếc bút ghi âm, tiếng thở dài của Vấn Thiên lại tiếp tục vang lên: “Ta cũng đã tự đoán mệnh cho mình, cho nên, rất lâu trước đây ta đã biết đại hạn của mình là lúc nào. Khà khà, con người luôn kỳ quái như thế đấy, rõ ràng rất muốn biết tương lai của mình, muốn biết lúc nào mình chết, nhưng khi thật sự biết rồi thì lại kinh hoảng tính kỹ từng ngày còn lại của bản thân. Ta không có được bản lĩnh như ngươi, không thể sáng tạo ra kỳ tích, cũng không thể thay đổi số mệnh của mình. Đã không thể thay đổi, ta chỉ đành thản nhiên tiếp nhận mà thôi. Dù sao ta cũng sắp chết rồi, ta hy vọng mình chết có giá trị một chút. Cho nên, ta quyết định dùng cái chết của mình để chứng minh một chuyện. Và đó cũng là chuyện mà ta hy vọng ngươi có thể làm giúp ta sau khi ta chết. Băng, ngươi nghe kỹ đây, cho dù lát nữa ta có nói gì, ngươi cũng đừng nói với bất kỳ người nào khác. Thật ra trong Thiên Độ trấn có ẩn chứa một bí mật kinh người...” Mười Một hơi nhíu mày lại, liếc nhìn Tâm Ngữ lúc này đang ngẩn ngơ nhìn cây bút ghi âm trong tay y, sau đó lại nhẫn nại nghe tiếp: “Năm đó, ‘Thủ Lĩnh’ tìm được tung tích của Cửu Vĩ Hồ bên ngoài, sau khi bỏ ra biết bao công sức ngầm điều tra, ông ấy cuối cùng đã tìm được nơi Cửu Vĩ Hồ ngủ say. Đó chính là ngọn núi săn bắn mà Phượng tổ đang canh giữ. Ngoài ra, ‘Thủ Lĩnh’ cũng tìm được mối liên quan rối rắm giữa Cửu Vĩ Hồ và Thiên Độ trấn. Mà ‘Thủ Lĩnh’ cũng vì điều tra chuyện này nên mới rời khỏi Long Hồn, sau đó không quay lại nữa.”
Ánh mắt Mười Một chợt trở nên căng thẳng, y nhớ đến di tích thành phố mà mình tìm được dưới sa mạc khi xưa cùng với di thể của ‘Thủ Lĩnh’ mà y phát hiện ở đó, và còn cả một bí mật kinh người mà y vô ý tìm thấy trong khu di tích tối om không chút ánh sáng ấy.
“Thủ Lĩnh” vì điều tra về Cửu Vĩ Hồ nên mới rời khỏi Long Hồn, cuối cùng chết ở di tích kia, liệu có thể phán đoán được rằng giữa di tích và Cửu Vĩ Hồ có mối liên quan gì đó hay không?
Không có thời gian cho y suy nghĩ nữa, Vấn Thiên tiếp tục nói: “Trước khi kể về Thiên Độ trấn, ta sẽ kể cho ngươi biết chuyện về Cửu Vĩ Hồ trước. Sau khi chúng ta tấn công căn cứ của Huyết Mân Côi đã phát hiện ra hai thi thể của Cửu Vĩ Hồ. Một thi thể có hình dáng rất giống hồ ly, nhưng lại có chín đuôi, đây không phải là con Cửu Vĩ Hồ mà chúng ta từng gặp, có điều chúng ta cũng vẫn đặt tên cho nó là Cửu Vĩ Hồ. Theo những tư liệu để lại trong Huyết Mân Côi, con Cửu Vĩ Hồ này được phát hiện tại nơi sâu trong dãy núi Alpen, khi ấy nó đã đông cứng, về sau rơi vào tay Huyết Mân Côi, trở thành đối tượng nghiên cứu của bọn chúng. Ngoài ra còn một con Cửu Vĩ Hồ khác, chính là con Cửu Vĩ Hồ mà chúng ta đã canh giữ. Con Cửu Vĩ Hồ này có hình dạng như một đứa trẻ sơ sinh, nơi xương cụt mọc ra chín cái đuôi, hoàn toàn trùng khớp với tư liệu về Cửu Vĩ Hồ được lưu lại trong Phượng tổ. Hơn nữa con Cửu Vĩ Hồ này vẫn bị đóng băng, không biết Huyết Mân Côi đã lấy nó về như thế nào nữa. Ngoài ra khí lạnh tỏa ra từ khối băng ấy đã kém hơn rất nhiều so với trước kia, Huyết Mân Côi không ngừng thử dùng dung nham để dần làm nó tan chảy, hơn nữa có vẻ như đã có tiến triển. Huyết Mân Côi nghiên cứu hai con Cửu Vĩ Hồ này rất lâu, có một người được gọi là tiến sỹ Sở đã đưa ra kết luận, à, tiến sỹ Sở chính là người đã bị ngươi đem đi đó. Ông ta cho rằng, hai con Cửu Vĩ Hồ này đều là sinh vật cải tạo gien, đặc biệt là con Cửu Vĩ Hồ trông như đứa trẻ con bị đóng băng, gien của nó đã được cải tạo bằng kỹ thuật vượt xa trình độ kỹ thuật hiện nay, con kia thì chắc là một sản phẩm cải tạo gien thất bại. Căn cứ vào kết luận của tiến sỹ Sở, chúng ta đoán rằng Cửu Vĩ Hồ rất có khả năng không thuộc về nền văn minh này, rất có thể đã từng tồn tại một nền văn minh khoa học kỹ thuật có trình độ vượt xa hiện nay, còn Cửu Vĩ Hồ chính là di sản của thời đại văn minh ấy.”
Mười Một vẫn tỏ ra thản nhiên nghe tiếp. Những lời của Vấn Thiên nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây chấn động lớn, nhưng đối với Mười Một mà nó, nó cũng chỉ như một câu chuyện thần thoại vô vị mà thôi, chẳng có chút gì đáng để xúc động cả.
“Nhưng căn cứ vào các ghi chép trước đây, ngày xưa Cửu Vĩ Hồ không hề ở Long Quốc, chúng ta hoài nghi nó di cư đến Long Quốc từ một nơi rất xa xôi. Ngươi có biết tại sao nó lại chạy từ ngàn dặm xa xôi đến Long Quốc không? Chính là vì Thiên Độ trấn đó. Mà chuyện tiếp theo ta muốn nói với ngươi chính là bí mật liên quan tới Thiên Độ trấn. Cái tên Thiên Độ trấn này thực ra chỉ có từ khoảng hơn năm trăm trước, cũng chính là thời Minh mạt, khi Minh thần tông Chu Hủ Quân tại vị, khi ấy ở nơi này đã xảy ra chuyện ngàn người hồn đòi mạng, sau đó mới sửa tên thành Thiên Độ trấn. Trước đó nơi ấy được gọi là Tru Tiên trấn. Tru trong tru sát. Nó không phải là Tru Tiên trấn, nơi Nhạc Phi đại phá Kim Ngột Thuật ở Khai Phong Hà Nam ngày nay. Mà cái tên Tru Tiên trấn này xét nguồn gốc thì cũng chỉ có thể lần đến năm Trinh Quan đời Đường, cái tên này là do Đường thái tông Lý Thế Dân đích thân đặt bút. Nghe nói, vào thời Tùy mạt Đường sơ, ở nơi đây một nhóm cao tăng Thiếu Lâm tự quả thực đã tiêu diệt một con ‘Yêu Tiên’. Tình hình cụ thể khi đó thì đã sớm không thể khảo chứng nữa rồi, theo nghiên cứu và tra xét của Long Hồn sau nhiều năm, chúng ta hoài nghi vào thời Đường sơ, ‘Yêu Tiên’ mà các cao tăng Thiếu Lâm giết chết thật ra chính là sinh vật cải tạo không hoàn chỉnh mà tiến sỹ Tần nói, cũng chính là tác phẩm Cửu Vĩ Hồ cải tạo thất bại. Còn trước thời Đường, nơi này được gọi là bãi Trảm Yêu. Cái tên này truy rõ nguồn gốc thì phải tính đến lúc Võ vương phạt Trụ, chính là chuyện trong Phong Thần Diễn Nghĩa đó. Ngươi có biết Đát Kỷ nổi tiếng nhất trong Phong Thần Diễn Nghĩa được coi là do con vật gì hóa thân thành không? Cửu Vĩ Hồ đó. Khà khà, thật ra Đát Kỷ trong lịch sử chẳng phải là Cửu Vĩ Hồ, đó chỉ là một người đàn bà có dã tâm cực lớn mà thôi. Và cũng chính dã tâm của bà ta đã đẩy đổ nhà Thương. Khi đại quân của Vũ vương tấn công Triều Ca, Trụ vương đã tự thiêu, còn Đát Kỷ lại trốn thoát. Truy binh đuổi theo một mạch, trên đường lại gặp phải một con hồ ly có chín đuôi. Quá trình khi đó thế nào thì chẳng ai biết, nhưng mọi người đều cho rằng con hồ ly chín đuôi đó chính là Đát Kỷ, bà ta bị ép phải hiện chân thân ra giết truy binh, cho nên từ đó mới có truyền thuyết rằng Đát Kỷ chính là do Cửu Vĩ Hồ hóa thành. Về sau Võ vương đã phải bỏ ra một cái giá nặng nề để giết chết con Cửu Vĩ Hồ ấy, đồng thời đặt tên cho nơi này là bãi Trảm Yêu. Còn về Đát Kỷ về sau ra sao thì chẳng ai biết, có thể đã trốn được, có thể đã bị Cửu Vĩ Hồ giết chết, tóm lại lịch sử không hề ghi lại chuyện này.”
Trong bút ghi âm vang ra tiếng chén trà va vào bàn, chắc là lúc ấy Vấn Thiên khát nước nên uống ngụm trà. Sau đó lại có giọng nói vang lên: “Sao rồi? Nghe thấy bao nhiêu chuyện như thế, ngươi có suy nghĩ gì không? Cho dù là triều Thương, triều Đường hay là triều Minh, đều đã từng xuất hiện Cửu Vĩ Hồ, mà những con Cửu Vĩ Hồ này lại đều xuất hiện ở cùng một nơi: Thiên Độ trấn!”
. ....
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận