Nhân Gian Băng Khí

Chương 1138. Cái chết của Lục Dương 8

Chương 1138. Cái chết của Lục Dương 8
Chương 1138: Cái chết của Lục Dương 8
Người dịch: PrimeK
Càng vô sỉ chính là, chiến thuật phối hợp của hai người này quá xấu xa, Lục Dương ở phía trước gắt gao kéo hắn, Hoàng Hậu ở phía sau không ngừng chạy đi thường thường bắn lén một phát, nếu hắn tránh đạn thì tránh không thoát nắm đấm của Lục Dương, nếu trốn nắm đấm thì tránh không thoát đạn của Hoàng Hậu, chỉ chốc lát hắn đã trúng mấy phát súng, cũng có nhiều chỗ bị Lục Dương đánh gãy xương. Tuy rằng bị thương cũng không phải là chỗ hại, nhưng nếu kéo dài thêm một lát, chỉ sợ ngay cả chạy trốn hắn cũng sẽ biến thành hy vọng xa vời.
Cho nên bắt đầu bị trúng đạn ở đùi, Lục Thanh đã rút lui. Chỉ là Lục Dương gắt gao kéo hắn, Lục Thanh cũng không dám đem lưng hướng Hoàng Hậu chạy trốn, trì hoãn như vậy, liền hoàn toàn bị kéo lại.
So sánh với Lục Thanh nghẹn khuất, Lục Dương lúc này là càng đánh càng thông thuận, đồng thời cũng chân chính kiến thức được tài bắn súng khủng bố của Hắc Thập Hoàng Hậu. Kỹ thuật bắn súng của người con gái này quả nhiên là không tồi, chỉ chỗ nào bắn chỗ đó, mỗi một phát súng đều có thể khiến Lục Thanh không thể không né tránh, hơn nữa mỗi lần bắn, góc độ cực kỳ xảo quyệt, làm cho người ta muốn trốn cũng trốn không thoát.
Bất quá kinh khủng nhất vẫn là sự phối hợp toàn phương vị của cô đối với chiến cuộc cùng nắm chắc thời cơ.
Ngươi có thể tưởng tượng khi ngươi vừa mới giơ tay ra quyền, một phát đạn cũng đã sát cánh tay ngươi vừa mới giơ lên? Hoặc là ngươi vừa định nhấc chân đá người, đồng đội phía sau lại là bắn một phát đem đối phương bức đến không thể không đem thân thể của mình đưa đến trước mặt ngươi để cho ngươi đá sảng khoái.
Đó là nỗi kinh hoàng của tay súng yểm hộ.
Một yểm hộ cường đại chính là sự tồn tại của khống chế tuyệt đối, bọn họ có thể sáng tạo hết thảy cơ hội, để cho đồng đội buông tay tiến công.
Mà Hoàng Hậu không thể nghi ngờ đem năng lực người yểm hộ phát huy đến cực hạn, trong nháy mắt, ngay cả Lục Dương cũng cảm thấy kiêng kỵ sâu sắc đối với cô. Không khỏi cảm khái may mắn bọn họ không phải đối địch, nếu không Lục Dương nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào, trước tiên đánh chết Hoàng Hậu mới được.
Đúng vậy, người con gái này quá kinh khủng, không thẹn với danh hiệu tay yểm hộ mạnh nhất, năng lực khống chế quả nhiên không phải lợi hại bình thường. Chỉ cần có người có thể phối hợp với cô, bất kể kẻ nào ở trước mặt cô đại khái cũng chỉ có thể lưu lạc đến mức bị chơi ngược.
Hai người giống như đã diễn luyện qua vô số lần, phối hợp vô cùng ăn ý. Mặc kệ Lục Dương muốn đánh thế nào, Hoàng Hậu đều có thể dùng một viên đạn bức Lục Thanh đến điểm công kích, khiến Lục Dương đánh vô cùng sướng tay. Đương nhiên, Lục Thanh cũng không phải lần nào cũng có thể tránh được viên đạn của Hoàng Hậu, chỉ chốc lát sau trên người hắn cũng đã trúng sáu phát súng, cả người đều hoàn toàn biến thành huyết nhân.
Có đồng đội phối hợp như vậy, Lục Dương đánh rất sảng khoái, sảng khoái trước nay chưa từng có. Mà Lục Thanh lại vô cùng nghẹn khuất, nghẹn khuất muốn chết.
Bùm! "Lục Dương lại đấm mạnh vào ngực Lục Thanh, đau đến mức hắn rên rỉ một tiếng, sắc mặt càng trắng bệch.
Lúc này hắn đã lung lay sắp đổ, cũng không phải Lục Thanh không muốn chạy, thật sự là hắn chạy không thoát. Mỗi lần chỉ cần hắn lộ ra một tia dấu hiệu muốn chạy trốn, không chỉ có Lục Dương sẽ lập tức gia tăng công kích, Hoàng Hậu càng sẽ trước một bước đem hắn đường lui phá hỏng.
Ngay tại hai người không ngừng liên thủ vây công, Lục Thanh cho dù muốn làm khốn thú chi đấu đều biến thành một hy vọng xa vời.
Sau khi bị thương nặng, lại mất máu rất nhiều, thần trí Lục Thanh đã bắt đầu có chút không rõ, cả người run rẩy đứng ở nơi đó.
Trong ánh mắt của hắn, mơ hồ có chút bi ai, cũng có chút... nhẹ nhõm giải thoát.
“Bùm! "Lục Dương dùng đầu đập vào tai, hai nắm đấm đập mạnh vào huyệt Thái Dương của Lục Thanh.
Lục Thanh rên một tiếng, cả người lắc lư kịch liệt, miệng, tai, mắt, mũi không hẹn mà cùng chảy máu. Hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn Lục Dương một cái, môi giật giật, bộ dáng như muốn nói gì đó rồi lại không có sức nói. Cuối cùng chậm rãi ngã sang một bên...
“Uỳnh”Thân thể Lục Thanh ngã trên mặt đất, cát bụi bay đầy trời. Mà đôi mắt mờ mịt của hắn cuối cùng không có lại nhắm lại, có lẽ đến cuối cùng cũng không thể tin được chính mình lại rơi vào kết cục như vậy, chết được nghẹn khuất như thế, không cam lòng như thế.
Hình ảnh vào giờ khắc này phảng phất bị dừng lại.
Lục Dương đứng bên cạnh thi thể Lục Thanh, cúi đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
Mà Hoàng Hậu thì đã thu hồi súng, đứng ở phía sau Lục Dương hơn 20 mét, cũng lẳng lặng nhìn.
Thật lâu sau, chân Lục Dương bỗng nhiên mềm nhũn, dường như đôi chân già nua này đã không còn chống đỡ được sức nặng của cơ thể nữa, tê liệt ngồi dưới đất.
Hoàng Hậu do dự một chút, rốt cục vẫn đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Ông không sao chứ?
Lục Dương mờ mịt lắc đầu, nhìn thi thể đầy máu tươi của Lục Thanh, lẩm bẩm nói: "Cậu ấy là em trai tôi”.
“Tôi biết. "Hoàng Hậu gật đầu.
Lục Dương há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Đau lòng?
Trái tim đã từng đau đớn, sớm đã không còn đau đớn nữa.
Mấy chục năm cố chấp, nửa thế kỷ kiên trì, sau khi tất cả ân oán hôm nay hoàn toàn chấm dứt, dường như đã rút sạch thân thể của hắn, ngay cả tâm cũng trở nên trống rỗng.
Trống rỗng, không còn gì nữa.
Không có đại thù được báo vui sướng, cũng không có bởi vì em chết đi mà bi thương.
Chỉ là trong lúc bất chợt, tìm không thấy phương hướng cuộc sống.
........
Bạn cần đăng nhập để bình luận