Nhân Gian Băng Khí

Chương 159. Trước Khi Hỗn Loạn 1

Chương 159. Trước Khi Hỗn Loạn 1
Chương 159: Trước Khi Hỗn Loạn 1
Toàn bộ các đại lộ tại Tiểu Bản đều bị phong tỏa hết, cái làm cho mọi người kỳ quái là công tác phong tỏa thường là do cảnh sát phụ trách nhưng lần này tự nhiên toàn là quân đội tiến hành phong tỏa, kẻ khác không phải không đoán ra có hay không Tiểu Bản đã xảy ra chuyện gì? Bên ngoài người ta không thể tiến đến, bên trong tin tức không thể truyền ra, quân đội Tiểu Trùng quốc đã đem tất cả các tuyến thông tin cắt đứt hết, sau đó triển khai tìm tòi từng chút một, mà không ngờ bọn chúng đại động can qua cũng chỉ để tìm ra một người.
Cũng cảm tạ Hắc Ám Thập Tự cấp cho Tiểu Trùng quốc một trận tìm kiếm đại quy mô. Bên trong Tiểu Bản tự nhiên có đặc công và cùng gián điệp tại hơn mười hơn đến, trong đó có Mao quốc cùng với Ưng quốc là nhiều người nhất ,về phần những người này kết quả không phải là không biết, nhưng bất quá làm cho Tiểu Trùng quốc tức giận chính là tìm không ra được người. Vì việc này cơ hồ tất cả nhân vật cấp cao của Tiểu Trùng quốc mở ra hội nghị khẩn cấp vì có muốn hay không mở rộng phạm vi tìm kiếm, các nhân vật này chia ra làm hai phe tranh luận không ngớt, tranh luận cuối cùng kết quả không có nhưng có thể chắc chắn khẳng định là Hắc Ám Thập Tự trong mắt người Tiểu Trùng quốc cùng với Lạp Đăng đại thúc (ám chỉ Binladen) tại Mao quốc đều giống như nhau.
Mà lúc này ở cách Tiểu Bản không xa ở trên đường có một người.
Một người đàn ông Tiểu Trùng quốc đang ôm một tiểu cô nương chưa đến mười tuổi chạy tới Tiểu Bản, lúc này bên ngoài phong tỏa đã đầy người, có những kẻ nhận được tin tức, muốn biết rõ hơn nên lựa chọn các chọn hẻm nhỏ đi vào.
Trung niên người đàn ông một bên ôm tiểu cô nương bước tới, một bên dùng tiếng của Tiểu Trùng quốc nói gì đó với tiểu cô nương, tiểu cô nương không ngừng cười lúc thỉnh thoảng nói vài câu.
Đột nhiên phía trước có một bóng đen với tốc độ rất nhanh hướng tới bọn họ chạy tới, trung niên người đàn ông chưa kịp rõ nhìn ra cái gì thì đã không còn cảm giác gì cả.
- Phanh!
Trung niên người đàn ông ôm tiểu cô nương ngã ra đằng sau vật xuống đất, tiểu cô nương từ cánh tay hắn lăn ra ngoài, bên ngoài đã có mấy điểm sây xát. Nàng ta không khóc, chỉ có mắt mở to khuôn mặt hiện lên sợ hãi nhìn vào cái cổ của cha mình bắt đầu xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, sau đó vết máu ngày càng thâm, cho đến khi một lượng máu lớn từ trên cổ chảy ra, nàng ta choáng váng thậm chí ngay cả khóc cũng quên , cũng không nhớ rõ bên cạnh còn có một người, một người mà quần áo đã rách nát hết, đầy người loang lổ vết máu, sau lưng một vết sẹo lớn, tóc cũng đã bị đốt trụi. Người này chính là vừa kinh qua hồi sinh tử đại chiến, giờ phút này đã bị chính phủ Tiểu Trùng quốc liệt vào hạng người có thể so sánh so với Lạp Đăng đại thúc, đó chính là một thành viên của Hắc Ám Thập Tự, Mười Một.
Mười Một mặt không chút đổi nhìn tiểu cô nương một chút, sau đó ánh mắt lại nhìn chủy thủ tại tay phải, tay phải hướng phía ngoài vung lên, tiểu cô nương chưa kịp hoảng sợ đã chậm rãi té ngã trên mặt đất. Nàng ta cùng với cha giống nhau, đều mắt mở to mà chết, chỉ khác là ở cổ cha nàng máu từ từ chảy ra còn nàng thì máu phun trào.
Mười Một lấy quần áo của trung niên người đàn ông mặc vào mình rồi sau đó rời đi bằng đường tắt, đường tắt giờ chỉ còn lưu lại hai cỗ thi thể lạnh như băng cùng với mùi máu tươi.
Mười Một từ đường tắt đi ra sờ sờ lỗ tai, phương tiện liên lạc khi đánh nhau với cơ nhân chiến sĩ thì đã bị mất, bây giờ hắn không còn có biện pháp đề cùng với thành viên Hắc Ám Thập Tự liên lạc. Hắn lại nhớ tới lời của Cuồng Triều nói là Lãnh Dạ cùng với Hầu Tử gặp phải phục kích của Ma Qủy ở địa phương đó, sau đó hắn trốn tới kiểm tra, cuộc chiến nơi này đã sớm chấm dứt, một toán cảnh sát Tiểu Trùng quốc đang thu dọn hiện trường. Hiện trường đã bị phong tỏa nêm mọi người chỉ có thể từ xa đứng nhìn cảnh sát đem từng thi thể lên một xe sau đó xe gào thét rời đi.
Không biết có bao nhiêu thi thể, có hay không thi thể của Lãnh Dạ hoặc Hầu Tử, cũng không biết đám hacker đã chết heetsc hưa, còn có người Ma Quỷ tổn thất ra sao? Mười Một chưa từng hứng thú biết, chết nhiều hay ít thì đối với hắn không quan hệ cho dù Lãnh Dạ hay Hầu Tử đều đã chết đi thì đã sao? Ít nhất hắn còn sống như vậy là đủ rồi.
Mười Một yên lặng nhìn một đám xe đang lặng lẽ rút đi, bây giờ hắn đang nghĩ biện pháp rời đi, nhưng hắn không có hiểu ngôn ngữ của Tiểu Trùng quốc, không có Cuồng Triều phiên dịch hắn ngay cả thuê xe cũng không được, có thể chúng đang tìm mình theo phương pháp tìm người nước ngoài.
Giờ kế sách duy nhất là chỉ đi tìm người Long quốc để nhờ họ hỗ trợ.
Cũng may là Tiểu Trùng quốc cùng với Long quốc đều là phương Đông, người Tiểu Trùng quốc trừ dáng vóc hơi thấp một chút nhưng bên ngoài cũng tựa như người Long quốc, Mười Một đi ở trong đám người cũng không làm cho người khác chú ý, mặc dù không có Cuồng Triều hướng dẫn bản đồ thì Mười Một cũng đã có thói quen mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều nhớ đường, hắn lần này là lần thứ 2 vào Tiểu Trùng quốc, lần trước hắn đã nhìn qua bản đồ của Tiểu Trùng quốc nên đại khái về căn bản đều nhớ, chỉ cần nhớ hướng mà đi là không lạc đường.
Phong tục tập quán Tiểu Trùng quốc không biết là tốt hay xấu mà đồ vật không bán ở trong quán mà là bất kể nơi nào đó đều bán đồ tự động thế này rất là tiện lợi. Ai ra khỏi nhà đều có trong túi một hai đồng tiền. Đi đâu mà mất chứ? Vừa may là trong quần áo của Mười Một cũng không ít tiền. Hắn tới ven đường lấy tiền ra mua một chén cà phê để giải quyết vấn đề ăn. Tiểu Trùng quốc mặc dù không lớn nhưng muốn đi bộ từ tỉnh này tới tỉnh khác thì cũng đã thành người chết rồi.
Tính nhẫn nại của Mười Một rất tốt, chờ từ sáng đến tối, rồi lại đến khi trời sáng, khi mà trên đường lượng xe cũng đã ít hẳn đi. Hắn chờ một cái xe đi qua để lấy nhưng Mười Một biết mình gặp phiền tóai. Chính phủ Tiểu Trùng quốc quyết tâm bắt hắn mà không ngại khám từng chiếc xe một, trải qua một trạn cẩn thận tìm tòi không có chuyện gì mới cho đi tiếp.
Mười Một từ xa nhìn thấy liền xuống xe yên lặng nhìn một hồi, trong chốc lát lái xe vào trong đường nhỏ, hắn căn bản không biết tiếng Tiểu Trùng quốc không biết nơi này có dân cư hay không, chỉ cần hắn bị một người ngăn lại thì lập tức lộ ra sơ hở, đến lúc đó lại phải một phen đổ máu. Giết người thì không có gì nhưng là lại đưa tới đại lượng quân đội, khi đó sẽ rất không ổn, cho nên Mười Một lựa chọn lặng lẽ đi ra.
Hắn đem xe dấu vào một chỗ bí mật liền đi bộ, cướp lấy một chiếc xe khác để tiếp tục đi, mặc dù như vậy phiền tóai nhưng so với bị phát hiện còn đỡ hơn.
Mười Một đi một đoạn đương thì tới hải cảng, chỉ cần lướt qua chỗ ngồi là hắn có thể rời đi, đáng tiếc là mọi việc không như ý muốn, ngay cả hải cảng đều bị phong tỏa. Mỗi một người đi lên đều bị lục soát nghiêm ngặt thì mơi được đi. Phàm là xe lớn hay nhỏ đều phải mở ra để dùng nhiệt kế dò xét mọi ngõ ngách để tìm, cả hành lý cũng phải mở ra, dù là con kiến cũng có thể tìm được, bất luận kẻ nào cũng không thể nghĩ trốn trong xe mà rời đi.
Mười Một cũng vừa mới tới, đang nghĩ hắn hiện tại trừ phi bơi đi, nếu không thì đừng có nghĩ tới rời khỏi đây. Hơn nữa nếu có lên được tàu thì cũng không biết giữa chừng có gặp gỡ hạm đội tuần tra. Trừ ngoài biện pháp này ra không biết Tiểu Trùng quốc có dùng biện pháp khác để kiểm tra hay không. Bọn họ vì tránh cho quần chúng kinh hoảng chắc là tìm tòi vài ngày sẽ hủy bỏ phong tỏa. Nhưng căn bản là Mười Một không có thời gian, hắn phải về để tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ đòan khảo cổ. Ma Quỷ từ nhỏ đã cho hắn tư tưởng là chỉ cần không chết thì không được từ bỏ nhiệm vụ. Mười Một với nhiệm vụ luôn coi trọng hơn mạng sống của chính mình, một khi tiếp nhận nhiệm vụ thì trừ khi là chết, nếu không bất kể khó khăn gì đều phải hoàn thành, đây chính là nguyên tắc của Mười Một.
Nếu không ra khỏi mà thời gian không có nhiều, biện pháp hay nhất chính là tạo ra loạn động, càng loạn càng tốt, sau đó mới có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời của Mười Một hiện lên một tia sát khí.
. ....
. ..
Bạn cần đăng nhập để bình luận