Nhân Gian Băng Khí

Chương 57. Lại Giết Người

Chương 57. Lại Giết Người
Chương 57: Lại Giết Người
Âu Dương Nguyệt Nhi rất giống bị Mười Một dọa đến kinh hãi, hai ngày kế tiếp đều trốn ở trong phòng sống chết không chịu ra, ngay cả Đái Linh cũng ở trong phòng với nàng, nửa bước cũng không rời. Đưa thức ăn thức uống đều do Diệp Tử Mai phụ trách, mà mỗi ngày Mười Một cũng đều thoải mái ngồi ở đại sảnh.
Sáu ngày tới Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ bắt đầu buổi biểu diễn nhưng tinh thần của nàng tựa hộ không ổn định, sự việc ngày hôm đó đối với nàng là sự kích thích rất lớn. Diệp Tử Mai cũng bận bề túi bụi, nàng thậm chí còn liên lạc với tổ chức “Ma Quỷ”, nhưng lãnh đạo tổ chức trả lời là bọn họ đã từng nhắc nhở qua, Mười Một là sát thủ, không phải là vệ sĩ, không nên dùng thái độ đối với vệ sĩ mà đối đãi với hắn. Nếu không muốn hợp tác nữa thì có thể sa thải hắn, nhưng không ra mệnh lệnh mà hắn không muốn làm.
Thái độ cương quyết của “Ma Quỷ” làm Diệp Tử Mai rất xấu hổ, phương diện đầu nàng không hy vọng đắc tội với “Ma Quỷ”, nếu không về sau đừng nghĩ trở về phương Tây nữa. Nhưng Âu Dương Nguyệt Nhi cả ngày cứ làm ầm đòi sa thải Mười Một làm Diệp Tử Mai thật sự rất đau đầu. Nàng biết Mười Một là một sát thủ lạnh lùng, nàng cũng đã từng chứng kiến “máu lạnh” của Mười Một, nên nàng không dám lại đắc tội với hắn, càng không muốn nói cho Âu Dương Nguyệt Nhi, Mười Một tại phương Tây được bài danh là đệ nhất sát thủ. Vì vậy, việc sa thải đã được Diệp Tử Mai bỏ qua.
Về phần ba cổ thi thể kia, một người vệ sĩ cuối cùng còn sống nói, hắn đã thuê một đội lính đánh thuê tới xử lý việc này. Chuyện này Diệp Tử Mai cũng không có tâm tình trông coi, chỉ có giao tiền cho vệ sĩ để hắn trả tiền cho lính đánh thuê xử lý công việc.
Diệp Tử Mai một bên trấn an bọn người Âu Dương Nguyệt Nhi, một bên thông tri Quốc Nội mau phái vệ sĩ tới đây. Rất may công ti bên kia đã nhận được thông báo, hành động cũng rất nhanh chóng, mới hai ngày liền có bảy vệ sĩ chạy tới, lần này nhân số nhiều hơn gấp đôi. Hơn nữa cùng đám vệ sĩ tới còn có hai người khác.
Cửa phòng bị người mở ra, Diệp Tử Mai còn chưa kịp tiến đến thì đã bị một người mặc áo vét, đầu tóc bóng loáng, nam tử khoảng hai mươi năm hai mươi sáu tuổi. Người tuổi trẻ này vừa tiến đến liền trừng mắt Mười Một đang ngồi ở trên ghế sôfa một cái, sau đó vội vàng đi tơi gian phòng của Âu Dương Nguyệt Nhi.
Diệp Tử Mai trước đã nói cho Mười Một một tiếng, Mười Một đã biết người này là Trần Tang, là thái tử gia của công ty ca hát là nơi Âu Dương Nguyệt Nhi biểu diễn, cho nên không có ngăn trở hắn.
Đi theo Diệp Tử Mai phía sau là một người có vóc người khôi ngô, cơ nhục trên thân thể bạo phát, da tay ngăm đen, ước chừng độ tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám. Bước chân người này rất trầm ổn, sau khi hắn đi vào cũng không có vội vã đi tìm Âu Dương Nguyệt Nhi mà là đi tới trước mặt Mười Một, yên lặng nhìn hắn, chỉ là trong ánh mắt hắn lộ ra ít nhiều quang mang khác thường.
Người này Diệp Tử Mai cũng có nói qua, hắn là thân ca ca của Âu Dương Nguyệt Nhi – Âu Dương Lâm. Ngoài ra Diệp Tử Mai cũng không có nói gì thêm, nhưng Mười Một liếc một cái là có thể nhìn ra, tên Âu Dương Lâm này là quân nhân, nhưng lại là bộ đội đặc chủng. Trên người hắn mơ hồ phát ra một cỗ khí thế vương giả, nhìn bộ dạng chắc làm chức quan không nhỏ.
Về phần gia thế của Âu Dương Nguyệt Nhi, Mười Một từ trước đã nhận được tin tức từ bộ tình báo. Cha của Âu Dương Nguyệt Nhi là Âu Dương Bác hiện là tổng tư lệnh của quân khu ba, có thể nói Âu Dương Nguyệt Nhi có được như ngày hôm này, trong đó không ít sự trợ giúp từ cha nàng, đương nhiên đại bộ phận đều phải dựa vào cố gắng của bản thân, cha nàng dựa vào các mối quan hệ mới cấp cho nàng một cơ hội biểu hiện mà thôi.
Về Âu Dương Bác và Âu Dương Lâm, trên tư liệu cũng không có nói gì thêm, dù sao bọn họ không phải là đối tượng trọng điểm, “Ma Quỷ” cũng không vì thế mà lãng phí nhân lực. Huống chi phương Đông vẫn là nơi “Ma Quỷ” không dám chạm đến, muốn tư liệu ở phương Đông cũng phải nhờ vào một ít tổ chức hợp tác chuyển giao qua.
Âu Dương Lâm tiếp tục đi tới trước mặt Mười Một, nhìn chằm chằm vào hắn. Mà Mười Một vẫn có bộ dáng lạnh nhạt, ngay cả ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lâm liếc mắt một cái cũng không có.
- Ngươi có phải là Mười Một?
Thanh âm của Âu Dương Lâm rất thâm trầm nhưng lại mang theo một loại khí thế, loại khí thế này là của người có thói quen cả ngày ra lệnh mới có được.
Mười Một lạnh nhạt nói:
- Ừh.
Ánh mắt Âu Dương Lâm càng tinh mang bạo thiểm. song quyền nắm chặt, lúc đó đầu khớp xương cùng khớp xương cọ xát với nhau phát ra âm thanh “răng rắc”.
Mười Một cảm nhận được sát khí trên người Âu Dương Lâm, lông mày có chút nhíu lại, đầu ngón tay vẫn đặt ở bên hông đã bắt đầu giật giật, đã đụng tới con dao găm bên hông. Chỉ cần Âu Dương Lâm có một động tác gì, hắn liền dùng dao găm đâm vào chổ hiểm trên người đối phương.
Đối với biểu hiện của Mười Một, Âu Dương Lâm cũng rất kinh ngạc. Hắn cảm giác được mình đối mặt không phải là một người mà là một khối băng, toàn thân Mười Một tản ra một hơi thở lạnh giá làm hắn rất khó chịu.
Đó là một loại sát khí vô hình phát tán ra, cùng với sát khí của Âu Dương Lâm hoàn toàn bất đồng. Khi tiếp xúc với sát khí trên người Mười Một, trong chớp mắt Âu Dương Lâm liền biết người tuổi trẻ chỉ mới bước vào tuổi hai mươi ở trước mắt rất khó đối phó. Bởi vì cái loại hơi thở âm lãnh trên người Mười Một là một loại hơi thở giết qua vô số người, chỉ có không ngừng ở chỗ người chết đi ra mới có, loại người như thế này rất khó đối phó.
Ngay lúc hai người đang giằng co thì một tiếng “anh” vang lên vô hình trung phá phastraanj đấu của hai người.
Âu Dương Nguyệt Nhi từ trong phòng lao ra, nhào thẳng vào lòng ngực của Âu Dương Lâm bắt đầu khóc lóc. Sắc mặt của nàng không được tốt lắm, người thì đã gầy đi, nhưng lại xuất hiện ra một cặp vành mắt màu đen, xem ra hai ngày nay cuộc sống không có tốt lắm.
Âu Dương Lâm đau lòng ôm muội muội, con mắt hung hăng trừng mắt Mười Một.
Trần Tang cũng đi theo phía sau Âu Dương Nguyệt Nhi, đứng bên cạnh Âu Dương chỉ vào Mười Một mà mắng:
- Ngươi là đồ chó má nào, tự nhiên dám chọc vào Nguyệt Nhi của chúng ta.
Mười Một liếc mắt hắn một cái nhưng không có để ý tới hắn. Âu Dương Lâm đứng ở bên cạnh xem vở kịch, Âu Dương Nguyệt Nhi trốn ở trong lòng ngực Âu Dương Lâm, ánh mắt oán hận thỉnh thoảng hướng về Mười Một. Đái Linh trốn ở phía sau cánh cửa phòng, chỉ lộ ra nửa cái đầu. Diệp Tử Mai thì không dám đắc tội cả hai bên, nhất thời cũng không biết làm cái gì bây giờ. Hai ngày nay tiếp xúc với Mười Một nhiều hơn, nàng cũng đại khái ít nhiều được tính tình của Mười Một. Cho dù ngươi có nói tới nói lui thì nhiều nhất hắn cũng làm như không nghe thấy, nhưng là Mười Một cũng có ranh giới của mình, người nào vượt qua ranh giới này, kết quả cuối cùng chỉ có chết. Sự lạnh lùng của Mười Một nàng đã chứng kiến rồi.
Trần Tang thấy Mười Một căn bản không để ý tới hắn, càng mắng càng thêm tức giận, cuối cùng phất tay lên:
- Giáo huấn hắn một chút cho ta.
Diệp Tử Mai lại càng hoảng sợ, vội vàng ngăn cản.
Lúc này sáu tên vệ sĩ tư nhân đi theo bảo vệ Trần Tang liền cùng nhau tiến lên, mặc khác bảy tên vệ sĩ mới phái tới cũng gia nhập, duy nhất có tên vệ sĩ đứng bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi vội vàng liều mình ngăn cản. Chuyện đùa sao, hắn đã từng thấy Mười Một ra tay, theo thủ pháp giết người sạch sẽ nhanh chóng này của Mười Một, càng nhiều người lên thì cũng chỉ có chịu chết mà thôi.
Lúc bảy người kia bị ngăn cản thì sáu người vệ sĩ tư nhân đều không có để ý tới, trực tiếp tiến tới phía Mười Một.
Âu Dương Nguyệt Nhi kinh hãi thét một tiếng, vội vàng chạy vào trong lòng ngực của Âu Dương Lâm, chết sống không dám nhìn nữa. Ngày đó cảnh máu tanh đó vẫn làm tinh thần nàng bị vây trong trạng thái mơ hồ, hai ngày đều không ăn được thứ gì. Diệp Tử Mai mời bác sĩ tâm lý đến, liên tục trong hai ngày trị liệu mới có chút khởi sắc, nhưng là bây giờ từ nội tâm nàng cảm thấy rất sợ hãi với máu. Vừa thấy Mười Một cùng đám vệ sĩ kia lại muốn động thủ, theo ý thức thét một tiếng chói tai, gắt gao nắm chặt quần áo của Âu Dương Lâm.
Ánh mắt Mười Một chợt lóe một tia lạnh lẽo, thân thể nhẹ nhàng lướt qua, như một luồng khói nhẹ (gió nhẹ) thổi xuyên qua sáu người. Động tác của Mười Một quá nhanh, nhanh đến mức mọi người còn chưa có phản ứng thì trên mặt đất đã có sáu thi thể bị cắt đứt cổ. Từ lúc những người này tiến đến, Mười Một đã âm thầm quan sát qua, sáu tên vệ sĩ này thậm chí còn kém hơn ba vệ sĩ hai ngày trước chết dưới tay Mười Một, hoàn toàn là một người bình thường, thật không biết bọn họ như thế nào lại làm được vệ sĩ. Kỳ thật ra sáu người này cũng không phải là vệ sĩ, mà là lúc còn học Trần Tang đã nhận biết mấy tên giang hồ này, vì tỏ vẻ nghĩa khí mà Trần Tang an bài bọn họ tới làm vệ sĩ bên người. May là Trần Tang điển hình thuộc loại bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, đều chỉ là khi dễ những người dân không có quyền không có thế, không có đắc tội qua đại nhân vật cho nên mới bình yên sống tới bây giờ. Nếu không thì một tên sát thủ cũng dễ dàng giết chết hắn cùng sáu tên vệ sĩ.
- A…
Từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng thét chói tai của Đái Linh, Âu Dương Nguyệt Nhi mặc dù không có nhìn thấy, lại bị tiếng kêu của Đái Linh làm cho hoảng sợ, cùng nhau thét to lên.
Hai chân Trần Tang mềm nhũn ra, lảo đảo té ngồi trên mặt đất, sắc mặt biến đổi từ tím sang trắng bệch, môi có chút run run. Nguyên bổn hắn muốn kẻ dưới tay đánh cho Mười Một một trận, cũng may Âu Dương Nguyệt Nhi quay mặt về phía sau, nhưng không có nghĩ tới Mười Một ra tay ác độc như vậy, đồng thời giết cả sáu người.
Đồng tử của Âu Dương Lâm chợt co rút lại một chút, Mười Một thì vẫn thản nhiên nhìn mọi người, sau đó chậm rãi cắm thanh chủy thủ trở lại hông.
Tên vệ sĩ ngăn cản lúc nãy đã sớm chuẩn bị tâm lý, bất quá vẫn bị tốc độ của Mười Một làm kinh hãi. Mặt khác bảy vệ sĩ còn lại cũng hoảng sợ, không khỏi lau mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm cảm tạ tên vệ sĩ kia. Nếu không phải hắn liều mạng ngăn trở, nếu không bây giờ bọn họ cũng gia nhập đội ngũ đang nằm trên đất kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận