Nhân Gian Băng Khí

Chương 1157. Lãnh Dạ biến mất?

Chương 1157. Lãnh Dạ biến mất?
Chương 1157: Lãnh Dạ biến mất?
Người dịch: PrimeK
Lúc trước ở trên đường, Lãnh Dạ cùng Hầu Tử liền may mắn tận mắt chứng kiến một màn một chiếc phi thuyền khuynh đảo "Rác rưởi", dưới bụng chiếc phi thuyền kia mở ra một cửa kho, xương trắng đầy trời "Rầm rầm" trút xuống, cảnh tượng kia khiến hai người trợn mắt há hốc mồm. Cũng chính là lần đó, bọn họ quan sát được bộ dáng của một chiếc phi thuyền xì gà ở khoảng cách gần. Giống như bọn họ lúc trước suy đoán, loại phi thuyền này đúng là sản phẩm máy móc, chỉnh thể giống như một cây bút trụi lủi, kích thước tương đương một chiếc máy bay chở khách. Cũng không biết bên trong là ai đang khống chế, hoặc là bản thân nó chính là một chiếc phi hành khí không người lái?
Phía sau một đường, thỉnh thoảng có phi thuyền từ phụ cận bọn họ đi qua. Ngay từ đầu hai người còn cẩn thận từng li từng tí, vừa có phi thuyền tới gần liền lập tức nằm sấp xuống giả chết, bất quá sau đó bọn họ liền phát hiện những phi thuyền này căn bản liền không để ý tới bọn họ, cho dù là từ trên đỉnh đầu đi qua, cũng giống như là không nhìn thấy . Sau khi có phát hiện này, lá gan của hai người lập tức lớn hơn rất nhiều, ngay cả tốc độ lên đường cũng nhanh hơn. Cho đến khi thế giới rừng rậm bên ngoài hừng đông, hai người chạy cả đêm cũng rốt cục tới trước cửa ánh sáng.
Lúc này, Hầu Tử cùng Lãnh Dạ hai người đứng ở trước cửa ánh sáng thật lớn, nhìn lên quái vật khổng lồ giống như cao ốc chọc trời khiến người ta thán phục, thật lâu cũng không thể nói lời nào. Trên thực tế bọn họ đi tới trước cánh cửa ánh sáng, còn dạo qua một vòng cánh cửa ánh sáng, bất quá Cánh cửa ánh sáng này phảng phất có ý thức, cho dù bọn họ đi hướng nào, Cánh cửa ánh sáng vĩnh viễn cũng chỉ có một mặt đối diện bọn họ, cũng không quản đi tới góc độ nào, nhìn qua cũng vẫn là một chút cũng không thay đổi. Lãnh Dạ cùng Hầu Tử đều không biết đây là nguyên lý gì, bất quá hai tên thần kinh thô to này ngược lại cũng không có miệt mài theo đuổi để xem rốt cuộc là chuyện gì. Đó là chuyện mà Lục Đạo loại người đầu óc siêu nhanh nhạy mới có thể làm.
Lúc này hai người đã đi một vòng lại trở về tại chỗ, cuối cùng vẫn không biết mặt bên cùng mặt sau của Cánh cửa ánh sáng là bộ dáng gì. Lãnh Dạ suy tư một hồi, khuyến khích hỏi: "Thế nào? Có vào hay không?
Hầu Tử liếc hắn một cái, khịt mũi nói: "Đã đến rồi, còn không muốn về nhà sao?”
“Ơ, không tệ nha. "Lãnh Dạ giơ ngón tay cái lên khen ngợi:" Rốt cuộc cũng nói được một câu ra hồn
“Chả thế” Hầu Tử kiêu ngạo ngẩng cổ lên.
Nghe vậy Lãnh Dạ giục"Nếu muốn đi vào, vậy nhanh lên một chút đi, đừng lãng phí thời gian.
“Ừ. "Hầu Tử gật gật đầu, nhưng hai chân lại giống như đóng đinh không nhúc nhích, ngược lại ánh mắt mong đợi nhìn về phía Lãnh Dạ.
“Ngươi đi mau đi "Lãnh Dạ thúc giục nói.
Hầu Tử trông mong nhìn hắn, nói: "Ta đây không phải đang chờ ngươi sao.
Lãnh Dạ chỉ vào mũi mình, thổi râu trừng mắt nói: "Ngươi là tính toán để một tay súng bắn tỉa đi giúp ngươi xung phong sao?"
Hầu Tử đúng lý hợp tình nói: "Bởi vì ta không có đạn......”
Ngươi cút cho ta!! "Lãnh Dạ phẫn nộ một cước đạp lên mông Hầu Tử, nhưng mà......
Một giây sau
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, chớp a chớp.
Lại qua một giây.
Hai đôi mắt vẫn đang chớp a chớp a.
Lãnh Dạ: "......
Thật xấu hổ, Lãnh Dạ một cước này đạp lên, Hầu Tử thế mà không nhúc nhích? Tuy rằng Lãnh Dạ cũng không dùng sức, nhưng tốt xấu gì cũng không có chuẩn bị, cho dù là cây cột cũng có thể bị đạp cũng phải dịch một tý chứ? Càng kỳ quái chính là, ngược lại Lãnh Dạ cảm thấy một cước này của mình giống như đá vào tảng đá, chồng lên nhau đến tê dại chân.
Lãnh Dạ nhe răng nói: "Ngươi làm bằng đá sao?
“Hừ hừ. "Hầu Tử cao ngạo hừ lạnh hai tiếng, gõ ngực mình:" Biết ta lợi hại không? Ngươi hiện tại đánh không lại ta.
“Thối lắm. "Lãnh Dạ oán giận lại một cước đá ra ngoài, nhưng mà lúc này Hầu Tử đã có chuẩn bị, tự nhiên sẽ không khiến hắn dễ dàng đá trúng. Kết quả là, chỉ thấy Hầu Tử xoay người thật nhanh, nhân tiện ôm lấy bắp chân Lãnh Dạ đá tới, thuận thế đẩy hắn ra.
Sau đó......
Lãnh Dạ lảo đảo một bước, thân thể nhào thẳng về phía trước, đồng thời mắng: "Hầu Tử! ngươi..." Chỉ là lời còn chưa nói xong, Lãnh Dạ cũng đã vọt vào trong cánh cửa ánh sáng, khi hắn cùng cánh cửa ánh sáng tiếp xúc trong nháy mắt đó, thân thể của hắn liền phảng phất hòa tan, trực tiếp biến mất ở trong tầm mắt của Hầu Tử.
Hả? "Hầu Tử lau mắt, không khỏi kinh ngạc. Một người sờ sờ như vậy, đột nhiên biến mất? Thật thần kỳ.
------------
“Này, Lãnh Dạ! "Hầu Tử hướng về phía Cánh cửa ánh sáng hô to một tiếng.
Lãnh Dạ không đáp lại, xung quanh yên tĩnh như chết.
Hầu Tử bĩu môi, cũng lơ đễnh, trực tiếp bước chân đi về phía Cánh cửa ánh sáng. Trong nháy mắt hắn tiếp xúc với bạch quang mờ mịt kia, Hầu Tử liền phảng phất đột nhiên biến mất, tan rã vào trong màn sáng.
Thời gian, dường như chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức ngay cả suy nghĩ cũng chưa chuyển đổi, mọi thứ trước mắt đã thay đổi.
Khoảnh khắc ý thức của Hầu Tử một lần nữa tỉnh táo, hắn phảng phất nhìn thấy vòng vây bạch quang ôn hòa nứt ra một khe hở, sau đó một tia vết rách giống như con nhện dần dần bắt đầu kéo dài. Ngay sau đó, toàn bộ quang mang hình thành vòng vây ầm sụp đổ, từng mảnh quang mang mảnh nhỏ dần dần tiêu tán ở không trung.
Sau đó, Hầu Tử đã hoàn toàn khôi phục ý thức, hắn phát hiện mình đã ở trong một không gian cực lớn, mà Lãnh Dạ thì đứng ở phía trước hắn cách đó không xa, lại phảng phất như cả người đều choáng váng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận