Nhân Gian Băng Khí

Chương 1133. Cái chết của Lục Dương 3

Chương 1133. Cái chết của Lục Dương 3
Chương 1133: Cái chết của Lục Dương 3
Người dịch: PrimeK
Trong mắt Lục Dương hơi gợn sóng, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài, trầm giọng nói: "Tôi biết, oán hận chất chứa của cậu đối với tôi tôi đều hiểu..."
Lục Thanh thần sắc dữ tợn gào thét: " anh căn bản không hiểu! Tất cả mọi người hướng về anh, cưng chiều anh, mà tôi thì sao? Vĩnh viễn chỉ có một người một mình trốn ở trong góc âm u không ai hỏi, không ai quản. Từ nhỏ đến lớn, có ai con mẹ nó từng quan tâm tôi? Có ai con mẹ nó từng quan tâm tôi?! Cho dù ngay cả khi tôi sinh bệnh phát sốt, mẹ cũng chỉ ném thuốc. Nhưng anh nếu xước một chút da, bọn họ tất cả đều giống như trời sập hoảng hốt luống cuống. Dựa vào cái gì?! Chẳng lẽ tôi không phải con của bọn họ sao?"
Lục Dương thở dài nói: "Nỗi khổ của cậu,ta biết”.
"Ha ha..." Lục Thanh cười lạnh hai tiếng, cơ mặt lại bởi vì quá mức dữ tợn mà trở nên vặn vẹo đáng sợ.
Lục Dương tiếp tục nói: "Cho nên cậu thù hận ta thế nào, trả thù ta thế nào, ta đều có thể chấp nhận. Mặc dù cậu hạ độc ta, phế đi một thân công lực của ta, ta cũng không trách ngươi.
Lục Thanh điên cuồng cười nói: "Con mẹ nó ngươi vì cái gì đến bây giờ còn dối trá như vậy?
Lục Dương lắc đầu nói: "Ta nói thật, ta quả thật không trách cậu.
Không trách tôi? "Lục Thanh châm biếm:" anh hận không thể giết tôi chứ?
“Ta muốn giết cậu, không phải vì cậu hại ta. "Ánh mắt Lục Dương lạnh dần:" Ta giết cậu, là vì ba mẹ và Tiểu Hoa.
Lục Thanh đột nhiên điên cuồng kêu lên: "Anh căn bản không có tư cách nhắc đến bọn họ! Là anh! Đều là anh! Nếu không là anh, mẹ sẽ không chết, Tiểu Hoa cũng sẽ không tự sát. Tất cả đều là vì anh!
Lục Dương thở dài, vẻ mặt có chút bi ai: "Vì sao đến bây giờ cậu vẫn chết không nhận sai?
Lục Thanh Hồng mắt điên cuồng kêu lên: "Rõ ràng là anh hại chết mẹ, là anh hại chết Tiểu Hoa! tại sao anh trốn trên núi mười mấy năm cũng không xuống? tại sao lại xuống núi vào ngày tôi và Tiểu Hoa thành thân? mẹ nó anh cố ý! anh ghen tị với tôi!!"
“A, cố ý?... "Trong mắt Lục Dương càng lộ ra bi ai......
Hắn cùng Liêu Tán Hoa từ nhỏ thanh mai trúc mã, cũng đã ngầm thừa nhận nhau. Trong nhà hai bên cũng sớm nhận ra quan hệ của nhau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Liêu Tán Hoa tương lai tất là vợ của Lục Dương.
Lục Dương còn nhớ rõ năm đó, mẹ còn lên núi thương lượng với hắn khi nào thì đính hôn với Tiểu Hoa, nhưng cách mấy tháng, mẹ hắn lại lên núi không hề nhắc tới chuyện Tiểu Hoa, thậm chí mỗi lần nhắc tới phương diện này liền ấp úng. Lục Dương dự cảm có gì đó không đúng, cuối cùng định xuống núi về nhà một chuyến. Nhưng ai ngờ, thật trùng hợp, ngày hắn xuống núi gặp phải em trai Lục Thanh của mình cùng Tiểu Hoa bái đường thành thân.
Mới mấy tháng thời gian, vị hôn thê muốn cùng mình đính hôn lại đột nhiên biến thành em dâu? Loại chuyện này Lục Dương làm sao có thể tiếp nhận? Cho nên hôm đó hắn phẫn nộ đại náo hội trường, trước mặt mọi người chất vấn Tiểu Hoa vì sao thay lòng đổi dạ.
Liêu Tán Hoa bị ép đến không còn đường lui, cuối cùng ở trước mặt toàn bộ người trong thôn, khóc rống nói ra chuyện cô đã bị Lục Thanh bỏ thuốc làm bẩn. Mọi người thế mới biết hóa ra không lâu trước đó Lục Thanh hạ mê dược cho Tiểu Hoa, sau đó nhân cơ hội làm bẩn cô. Sau khi xảy ra chuyện này, Liêu Tán Hoa đã không biết làm sao, cả ngày trốn ở nhà không dám gặp người. Ai ngờ hai tháng sau, cô phát hiện mình lại mang thai, đứa bé không cần phải nói, tự nhiên chính là của Lục Thanh. Tâm như tro tàn, cuối cùng không còn đường để đi, chỉ có thể bi ai lại bất đắc dĩ lựa chọn gả cho Lục Thanh.
Phải nói, đây là bi ai của một thời đại.
Khi đó mọi người đối với trinh tiết coi trọng, chớ nói chi là giống Kiếm Tông một thôn phong bế như vậy. Một người con gái nếu mất đi danh tiết, đó chính là sống không bằng chết. Cùng đường, Liêu Tán Hoa mới không thể không thỏa hiệp.
Mặc dù, đây không phải là điều cô nguyện ý, cũng không phải là điều cô lựa chọn. Chỉ là cô, không có cách nào lựa chọn, không có cách nào lựa chọn......
Thời đại bi ai cỡ nào, tựa như tất cả những câu chuyện cũ rích – rõ ràng đau lòng đến không thể thở nổi, lại có quá nhiều bất đắc dĩ nói không nên lời.
Có thể đoán được, sau khi Liêu Tán Hoa khóc rống lên nói ra hết thảy, tất cả mọi người khiếp sợ, phẫn nộ, tức giận... Đều càng như đánh đổ bảng màu, cuối cùng hỗn hợp thành -- đen!
Lục Dương không thể kiềm chế cơn giận dữ, giơ tay đấm mạnh vào Lục Thanh.
Lục Thanh không cam lòng yếu thế đánh trả, sau đó hai người đánh nhau thành một đoàn.
Vì thế, toàn bộ hội trường hoàn toàn rối loạn.
Tất cả mọi người vọt tới, có người khuyên can, có người mắng Lục Thanh là súc sinh, có người giúp đỡ Lục Dương cùng nhau đánh Lục Thanh, cũng có người bình thường không phục Lục Dương, lấy danh nghĩa lôi kéo nhân cơ hội hạ độc thủ... Tóm lại tất cả đều trở nên hỗn loạn.
Tiếng mắng chửi, tiếng quát ngừng, tiếng kêu gào... Các loại âm thanh lẫn lộn thành một đoàn, rốt cuộc không phân biệt được ai đang nói cái gì.
Còn có mấy đứa trẻ còn nhỏ, lại trốn ở một bên lên tiếng khóc rống.
Mà trong một mảnh hỗn loạn như vậy, ai cũng không chú ý tới, Liêu Tán Hoa - cô dâu hôm nay, đã bị chen vào trong góc lễ đường, khóc rống, tan nát cõi lòng, nhưng không ai để ý. Thậm chí, cũng không có ai chú ý tới cô.
Hai người đàn ông đánh nhau vì cô, cả thôn vì cô mà loạn thành một đoàn, nhưng nhân vật chính như cô lại bị chen vào một góc, không ai chú ý.
Sau đó, khóe mắt của cô không cẩn thận thoáng nhìn trên mặt đất một thanh đoản kiếm -- đó là của hồi môn của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận