Nhân Gian Băng Khí

Chương 1066. Bí ấn nền văn minh cổ 6

Chương 1066. Bí ấn nền văn minh cổ 6
Chương 1066: Bí ấn nền văn minh cổ 6
Người dịch: PrimeK
Lúc này, Lục Đạo lại tiếp tục nói: "Sự thần bí của Ai Cập và sự thần kỳ của kim tự tháp vẫn luôn được thế nhân bàn tán say sưa, nhưng thực ra Ai Cập không phải là nơi kim tự tháp xuất hiện sớm nhất, rất nhiều kim tự tháp của bọn họ chỉ là"phỏng chế"đời sau. Hiện nay số lượng kim tự tháp đã được phát hiện trên toàn thế giới đã vượt quá 600, những kim tự tháp này đều có hình dạng giống nhau, toàn bộ đều được xây dựng ở khu vực có từ trường mãnh liệt. Các ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Lục Đạo đảo mắt qua đám người, nói: "Điều này có nghĩa kim tự tháp không phải chỉ là sản vật của người Ai Cập, mà là trên trăm vạn năm, trên ngàn vạn năm, thậm chí là trên trăm triệu năm trước, có'người'ở khắp nơi trên thế giới thống nhất kiến tạo những kim tự tháp này. Tác dụng của chúng là gì, ta đến nay vẫn đoán không ra, chỉ biết kim tự tháp quả thật vô cùng thần kỳ. Ví dụ như tòa kim tự tháp khổng lồ dưới đáy biển tam giác Bermuda kia, đến nay không ai có thể đi xuống bên trong tòa kim tự tháp kia, cũng không thể phán đoán tuổi cụ thể của nó. Bất quá ta mơ hồ có loại cảm giác, các loại sự kiện thần bí của tam giác Bermuda, có thể sẽ có liên quan đến tòa kim tự tháp này."
Lục Đạo chỉ bức tường tinh thể phía trước, nói: "Ở trước mặt chúng ta cũng có một tòa kim tự tháp như vậy. Kim tự tháp, chữ Vạn, những thứ này không nên thuộc về văn minh nhân loại chúng ta đồng thời xuất hiện, chẳng lẽ các ngươi còn không đoán được liên hệ giữa chúng sao?"
Hầu Tử gãi gãi đầu nói: "Nói nửa ngày, tôi vẫn không hiểu ông muốn nói cái gì.
Thiên Táng vô cùng tán thành.
Lục Đạo thở dài, khổ não nói: Quên đi, giải thích với đám ngu ngốc trí lực các ngươi thật phí công. Vào đi. Đáp án các ngươi muốn, tin tưởng ở bên trong có thể tìm được.
Lục Đạo lập tức bỏ lại đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển này, đi tới bên cạnh 13, hỏi: "Nhớ tới cái gì không?
13 chậm rãi lắc đầu. Hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chữ Vạn khổng lồ kia.
Quên đi, đừng nghĩ nữa. Có lẽ đợi đến bên trong, ông có thể nhớ lại cũng nói không chừng.
13 trầm giọng hỏi: "Vừa rồi ông nói nhiều như vậy, dụng ý của ông là gì?"
Lục Đạo nhíu mày nói: "Tôi có loại cảm giác không thoải mái, nhưng lại không bắt được nó. Cho nên muốn bọn họ giúp ta phân tích một chút, kết quả......" Lục Đạo khoanh tay, cười khổ nói: "Rất thất vọng, không ai có thể cho tôi đáp án.
"Ông muốn phân tích cái gì?"
Trong mắt Lục Đạo hiện lên một tia lãnh mang. Khóe miệng cũng hàm chứa một tia lãnh ý, nói: "Văn minh của chúng ta, là một âm mưu.
……
Cùng lúc đó. Gia Cát Hoàng vẫn đi trong đám tinh thể vô biên. Nhìn bức tường tinh thể phía trước càng ngày càng gần, trên mặt tang thương cũng không che giấu được ưu thương nồng đậm.
Nguyệt, cô ấy có ở đây không?
Liếm khóe miệng phát khổ, Gia Cát Hoàng thở dài, không để ý thân thể mệt mỏi, cố hết sức tiếp tục đi về phía trước.
So với 11, vận may của ông ta tốt hơn rất nhiều. Ở trong không gian hư vô hắc ám kia chỉ dùng không đến nửa ngày đã đi ra. May mà như thế, bởi vì ông ta căn bản cũng không có chuẩn bị nhiều đồ ăn, nếu như cùng 11 cũng ngây người nửa tháng, cho dù không chết đói cũng muốn chết khát ở bên trong. Sau khi từ không gian hắc ám kia đi ra, may mắn của ông ta tựa hồ đã chấm dứt, 11 đi chính là một con đường duy nhất, nhưng ông ta gặp phải lại là khúc khuỷu còn có rất nhiều ngã rẽ, giống như đi mê cung. Nếu không phải có mặt tường tinh thể cực lớn kia làm vật tham chiếu, khả năng đi tới 10 ngày nửa tháng đều đi không ra ngoài.
Càng tới gần bức tường tinh thể, ánh mắt Gia Cát Hoàng càng thêm kinh ngạc. Bức tường tinh thể này liếc mắt một cái liền biết là sản phẩm nhân tạo, nhưng nó quá mức to lớn, hơn nữa liền thành một khối, nhìn không tới nửa điểm khe hở, loại công nghệ này thật sự là làm người ta xem thế là đủ rồi. Không, đây căn bản là kỳ tích, tuyệt đối không phải nhân lực có khả năng làm được.
Lắc đầu, Gia Cát Hoàng ép buộc mình thoát khỏi kinh ngạc, tiếp tục đi về phía trước. Cuối cùng, trước khi thể lực của ông ta cạn kiệt, ông ta đã ra khỏi mê cung này.
Đứng ở bên ngoài tinh thể, Gia Cát Hoàng liếm đôi môi khô nóng nứt nẻ, trong ánh mắt hơi có thần sắc phân giải. Nhưng ngay khi ông ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ngay tại phía trước của ông ta, dưới chân tường bị sương mù dày đặc kia, lại còn có một bóng người đứng bất động. Bởi vì nơi đây bị sương mù bao phủ quan hệ, ông ta trước đó không phát hiện người này tồn tại, thẳng đến vừa mới mới lưu ý đến. Bóng người này ở trong sương mù rất là mông lung, không thấy rõ tướng mạo, nhưng trên thân hình có thể phán đoán là một nam giới trẻ tuổi. Lúc này hắn đang ngẩng đầu nhìn lên, phía trên đỉnh đầu hắn có một chữ Vạn khổng lồ, đó là biểu tượng trái ngược với chữ Vạn mà bọn họ nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận