Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 101 - Anh Ấy Thích Em 1

Lúc cửa vang lên tiếng gõ, Lâm Khê đang cùng thím Ngô sắp xếp trái cây ra đĩa.
Cắt từng miếng táo, lê, dưa hấu, còn có nho, Lâm Khê sắp xếp một chút liền biến thành một đĩa trái cây hình hoa.
“Ôi trời, cháu như vậy ai còn nỡ ăn chứ.” Thím Ngô kinh ngạc.
Lâm Khê cười nói: “Nhìn vui mắt cũng được.”
Trong lòng thím Ngô vừa vui vừa buồn, chỉ hi vọng cách ăn uống của nhà họ Diêu này không quá kém, bắt nạt Tiểu Khê.
Đứa bé này quá đơn thuần lương thiện rồi.
Thím Ngô sống ở thôn bên cạnh, con dâu bà ấy làm việc ở xưởng bên này, cũng thuê nhà ở thôn bên cạnh, bà ấy vốn trông con cho con trai con dâu, sau này cháu bà ấy đi học, trong nhà không có việc gì làm nên nhờ người giới thiệu đến nhà họ Lâm nấu cơm làm việc nhà.
Bà ấy làm việc nhà cho nhà họ Lâm cũng nhiều năm rồi, thường nói chuyện với bà Lâm, vô cùng quen thuộc với khách thuê nhà, vì thế đương nhiên cũng biết chuyện Diêu Cầm thích Lương Triệu Thành.
Cũng vô cùng đề phòng cả nhà họ Diêu tới nhà làm khách.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, Lâm Khê ngừng tay, quay đầu nhìn ra cửa, thím Ngô nói luôn: “Tiểu Khê, cháu ngồi đấy, thím đi mở cửa.”
Lương Triệu Thành vốn cũng đang xem Lâm Khê bày trái cây, thấy thím Ngô mở cửa thì cũng đi theo.
Lâm Khê lấy khăn trên bàn lau tay, gọi một tiếng Lương Triệu Thành, Lương Triệu Thành ngừng bước chân quay đầu lại, Lâm Khê đi lên phía trước, rất tự nhiên khoác lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh cười.
Lương Triệu Thành ngây người.
Cảm xúc mềm mại mịn mạng trên tay truyền đến, đầu tiên là cánh tay, sau đó là cả người cũng tê rần.
Anh vô thức muốn rút tay ra, nhưng Lâm Khê giữ lấy, dựa vào người anh, anh vừa rút liền chạm vào phần nhô ra trước ngực cô, nên không cử động nữa.
Lâm Khê nhìn anh, nói: “Chúng ta cùng đi đón bọn họ có được không?”
Ánh mắt trong suốt, anh mím môi, sau đó vẫn lên tiếng nói: “Được.”
Lâm Khê có một khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt trong suốt đó, điều anh suy nghĩ chính là, có thể cô đang sợ hãi.
Dù sao thì Diêu Cầm có suy nghĩ như vậy, lần trước cô còn có ý rút lui, giờ cả nhà họ Diêu đã tới đây, giống như thị uy, cô cầu cứu anh, anh không thể hất cô ra.
Anh không biết đối với Lâm Khê mà nói, trong nhà tổ chức tiệc mời khách, cho dù là cô hay là mẹ cô, lúc đón khách đều sẽ tự nhiên khoác tay cha, đây chỉ là một thói quen mà thôi.
Quả thực không nghĩ nhiều như vậy.
Hai người đi về phía trước mấy bước thì cửa cũng mở ra.
Diêu Cầm vào trước, sau đó là Diêu An Quốc và Phương Lan.
Diêu Cầm vốn đang cười, vừa bước vào ánh mắt đã tìm kiếm Lương Triệu Thành, sau khi nhìn thấy anh nụ cười càng tươi hơn, nhưng ánh mắt chạm vào cánh tay đang khoác của hai người, nụ cười lập tức cứng ngắc.
Diêu An Quốc và Phương Lan cũng nhìn thấy hai người.
Cũng hơi kinh ngạc.
Kệ cho bọn họ có tin lời của em gái mình không, nhưng Diêu Cầm nói nhiều như vậy, cũng có ảnh hưởng tới bọn họ.
Nhu nhược, yếu đuối, khóc sướt mướt.
Có một người yêu thanh mai trúc mã, không thích Lương Triệu Thành, bị ép mới không tình không nguyện đính hôn.
Rất sợ Lương Triệu Thành, hai người hoàn toàn không hợp nhau.
Lương Triệu Thành cũng không thích cô, chỉ là rơi vào tình thế ép buộc trước lúc bà Lâm mất mới đồng ý.
Nhưng mà ối giời ơi là hai người trước mặt đây sao?
Cô gái nhỏ tuổi thì nhỏ thật, nhưng da dẻ như ngọc, mặt mũi đẹp như tranh, nhìn một cái khiến người ta sáng bừng mắt, cô đang khoác tay Lương Triệu Thành, thân mật ngọt ngào. Một người xinh đẹp yêu kiều, một người cao to vạm vỡ đứng cạnh nhau như một cặp đôi nam thanh nữ tú, Lương Triệu Thành hơi đen một chút, chưa đến mức độ nam thanh, nhưng nhìn hai người quả thật là một cặp trời sinh, tương xứng vô cùng.
Hơn nữa từ bao giờ mà Lương Triệu Thành để con gái khoác tay mình?
Nhưng đợi khách vào nhà xong, Lương Triệu Thành liền bỏ tay Lâm Khê ra.
“Triệu Thành.”
Sắc mặt Diêu Cầm và Diêu An Quốc đều có chút khó coi, dù sao thì Phương Lan cũng phản ứng nhanh nhất.
Cô ấy mỉm cười chào hỏi, sau đó nhìn về phía Lâm Khê, cười nói: “Nghe nói cậu đính hôn rồi, đây là vợ chưa cưới của cậu sao? Xinh đẹp quá.”
Câu nói này của cô ấy là lời chào hỏi, cũng là đang nhắc nhở Diêu An Quốc và Diêu Cầm.
Cô ấy nhìn một cái là biết em chồng không có cửa rồi.
Cô ấy bắt tay Lương Triệu Thành rồi sau đó giơ tay về phía Lâm Khê, tự giới thiệu: “Chị họ Phương, tên là Phương Lan, làm việc ở bệnh viện số ba, cũng là vợ của đồng chí An Quốc.”
Lâm Khê giơ tay ra bắt tay cô ấy một cách tự nhiên, cười nói: “Em họ Lâm, tên là Lâm Khê, chị Phương gọi em là Tiểu Khê là được rồi ạ.”
Vừa nói vừa mời mọi người cùng vào bàn ngồi.
Trong lòng Diêu Cầm như lửa đốt.
Cô ta nhìn thấy đĩa trái cây trên bàn, càng nhìn càng thấy nhức mắt.
Đợi đến khi nhìn thấy thím Ngô bưng trà lên, cuối cùng nhịn không được mà nói: “Ấy, là thím Ngô à, Tiểu Khê, mẹ em không có nhà hả? Nghe nói mẹ em với cha dượng đang tìm nhà, chuyện này là như thế nào vậy? Nghe nói bọn họ chuẩn bị sau này đều ở lại Tân An, sao nhà của bọn em không ở lại đi ra ngoài tìm nhà chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận