Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 420 - Điều tốt đẹp bất ngờ 1

Sắc mặt lãnh đạo và giảng viên ngồi đó liên tục thay đổi, có người muốn lên tiếng ngăn cản nhưng Lâm Khê đã nói rõ ràng "trước đây có lãnh đạo nhà trường bao che dung túng", lúc này bọn họ làm sao để lên tiếng đây?
Thầy Hầu thật sự không hề vụ lợi.
Cho dù đối với Lâm Khê hay Hứa Đan, ông ấy đều xuất phát từ tình yêu thương sự bảo vệ dành cho học trò của mình.
Nhưng mà lúc này ông ấy cũng rất sốc.
Ông ấy không thể ngờ rằng Hứa Đan thậm chí còn gửi bức thư với những từ ngữ quá quắt thậm tệ đó cho chồng và nhà chồng Lâm Khê, điều này thật sự khiến ông ấy không dám tin.
Vì vậy, ông ấy đã nhiều lần cố gắng mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Bây giờ đứng ở đây để bảo vệ Lâm Khê.
Thầy Hầu đã công tác ở trường nhiều năm, ông ấy vô cùng rõ ràng, nếu lần này người đứng ở đây không phải là Lâm Khê mà là người khác thì bây giờ tình trạng của người đó ra sao, không phải là chưa từng xuất hiện tình huống đó trong lịch sử trường học.
Cho nên mặc kệ lãnh đạo nhà trường dùng ánh mắt gì nhìn ông ấy, lí do tại sao mẹ Hứa lại kêu tên ông ấy thì cuối cùng thầy Hầu trước giờ vẫn luôn hiền lành thích hòa giải cũng không hề lên tiếng ngăn cản Lâm Khê.
Thành thật mà nói… Ông ấy cười khổ, thật sự ông ấy không nghĩ rằng bản thân có khả năng buộc Lâm Khê im lặng.
Lâm Khê nhìn mẹ Hứa, cô nở nụ cười.
Cô đi đến trước mặt mẹ Hứa và nhìn thẳng vào bà ta, nói: "Có phải chưa từng có người bị hại nào nói chuyện này với dì nên dì không quen không? Thật ra nói đi thì cũng phải nói lại, mấy người kiêu ngạo như vậy không phải là ỷ vào ông nội Hứa Đan giữ chức phó viện trưởng Viện thư họa, có học trò và bạn cũ xoay vòng khắp giới mỹ thuật hay sao?"
"Các người lợi dụng chức quyền hưởng thụ lợi ích suốt nhiều năm qua, muốn sắp đặt bố trí người khác như thế nào thì sắp đặt như thế đó đã thành quen rồi đúng không? Vì vậy chuyện ăn tươi nuốt sống người khác đã thành sở thích của mấy người, cảm thấy đó là việc hết sức bình thường, nhưng mà khi hành vi của mấy người bị ai đó vạch trần thì có nghĩa là người vạch trần đó đang làm khùng làm điên, trên đời này làm sao có thể có một loại học trò giống vậy được đúng không?"
Mẹ Hứa trừng mắt nhìn Lâm Khê đứng gần ngay trước mắt, cơ mặt run lên.
Làm sao lại tồn tại loại người này chứ?
Tại sao lại có một kẻ điên như vậy được?
Rõ ràng là khuôn mặt rất xinh đẹp, một khuôn mặt...
Đầu óc mẹ Hứa "ong ong", sau đó Lâm Khê cúi thấp đầu xuống, dùng giọng nói chỉ những người đứng cạnh bên đó mới có thể nghe được để nói: "Nhưng mà các người không biết gì sao? Chức vụ phó viện trưởng này của phó viện trưởng Hứa sợ là sẽ không giữ được bao lâu nữa đâu. Chẳng phải đã lập án thẩm tra rồi à? Nói mới nhớ, trước đây nhìn Hứa Đan có vẻ là người thanh cao nề nếp, khi ấy tôi còn tưởng rằng cậu ta thật sự có cốt cách của dòng dõi thư hương, thế mà không ngờ được thì ra trong lòng cả nhà các người đều toàn là sự nham hiểm, ngấm ngầm ham muốn chiếm đoạt quyền lực."
"Năm đó phó viện trưởng Hứa đã dùng phương pháp này để cướp lấy vị trí phó viện trưởng và bức chết viện trưởng phải không? Một bên khiến người ta gán tội danh lên đầu ông ấy, một bên để người ta đến tận nơi để đánh đập nhục mạ, một bên lại lén lấy đi tác phẩm của ông ấy. Ông ta ngồi ở vị trí đó suốt nhiều năm như vậy mà vẫn có thể yên tâm thoải mái sao? Chẳng lẽ không sợ người ta đòi mạng, không sợ người đó sẽ bò từ nấm mồ hoang về đây xé rách bộ mặt giả tạo tỏ vẻ thanh cao của toàn thể gia đình trí thức công tác trong lĩnh vực nghệ thuật của mấy người và cho mọi người nhìn thấy sự thật về bộ mặt hôi thối tanh tưởi lúc nhúc giòi bò bên trong hay sao?"
Những người khác không nghe được rõ ràng.
Nhưng những người ở bên cạnh mẹ Hứa lại nghe vô cùng rõ.
Hứa Đan vẫn đang ngây ngẩn cả người, cô ta tựa như vừa sợ hãi vừa ghê tởm trừng mắt nhìn Lâm Khê. Mấy ngày nay cô ta phải ở trường kiểm tra nên không biết được tình hình trong nhà.
Mẹ Hứa lập tức trừng mắt nhìn Lâm Khê, bộ dáng như thể thật sự nhìn thấy quỷ.
Trong nháy mắt đó, trong đầu bà ta xẹt qua một trận âm thanh gào thét điên cuồng, quên mất bây giờ đang trong trường hợp nào, quên mất tác phong cử chỉ nho nhã lệ độ thường ngày, bà ta đứng lên vang lên một tiếng "ầm", lập tức đưa tay nắm bả vai áo Lâm Khê, tay kia thì vươn ra định tát vào mặt Lâm Khê, Lâm Khê lập tức ngăn lại, sau đó truyền đến một tiếng "chát" chói tai, nhưng người bị đánh không phải Lâm Khê mà là mẹ Hứa. Ngay sau đó là tiếng "bịch", mẹ Hứa bị đẩy trở lại chỗ ngồi, còn Hứa Đan bên cạnh hét lên, tiếp theo sau người cảnh sát trẻ tuổi phía sau lập tức vọt tới, giữ chặt mẹ Hứa đã hoàn toàn mất hết bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận