Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 500: Đại Kết Cục

Lúc ấy anh cũng rất vui mừng, cho rằng bà ấy chuyển biến tốt đẹp, bà ấy sẽ khoẻ lại.
Sau cùng bà ấy nắm anh tay, nhắm mắt lại nói với anh một đoạn cuối cùng: “Triệu Thành, yên ổn mà sống, yên ổn mà tồn tại, bảo vệ bản thân con, trong lòng phải yên ổn, trong lòng yên ổn mới có thể khiến mình mạnh mẽ. Bảo vệ bản thân cho tốt, sau này tìm một cô gái mà con yêu, một cô gái thích cười, yên ổn mà sống, che chở cô ấy thật tốt, đừng khiến cô ấy ấm ức.”
Sau đó cũng không bao giờ tỉnh lại nữa.
Anh nói: “Không phải nói với cha.”
Nhưng tướng quân Lương vẫn kiên trì hỏi anh, nói: “Bà ấy nói gì?”
Anh nhìn ông ấy, dùng giọng thấp đến không thể thấp hơn, gần như là khẩu ngữ, nói: “Bà ấy nói, tìm một cô gái mà con yêu, che chở cô ấy thật tốt, đừng khiến cô ấy ấm ức.”
Có lẽ tướng quân Lương không nghe thấy, nhưng anh nói xong, ông ấy dường như xúc động.
Ánh mắt rời khỏi mặt anh, nhìn về một nơi hư không nào đó.
Ngày mùng 1 tháng 5 năm 1996, tướng quân Lương chết vì bệnh trong bệnh viện.
Sau tang lễ, Lương Hằng Nghị đến bên cạnh anh, nói với anh: “Buổi trưa cùng về nhà ăn bữa cơm đi, buổi chiều chúng ta mở cuộc họp gia đình, thương lượng chuyện kế tiếp.”
Lương Triệu Thành quay đầu nhìn về phía anh ấy, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn một người qua đường.
Anh nói: “Buổi chiều em đi xe lửa rời khỏi.”
Nói xong dừng một chút, sau đó nói: “Nếu là cuộc họp gia đình, cha đã qua đời, nơi đó không còn liên quan gì tới em.”
Anh nói xong lập tức xoay người rời đi.
Sắc mặt Lương Hằng Nghị đột nhiên thay đổi.
“Triệu Thành.”
Anh ấy gọi, như muốn nói gì đó.
Lương Triệu Thành lại không muốn nghe anh ấy nói gì nữa, xoay người sải bước rời đi.
Lúc Lương Triệu Thành trở lại Tân An đã là sáng ngày thứ ba.
Anh về đến nhà, cả người như đổi sang một trạng thái khác, thân thể căng chặt ban đầu thả lỏng đi, dù là không khí hít vào mũi, có lẽ là bởi vì mang theo trong mùi hoa quế trong vườn hoa nên như tươi mát hơn rất nhiều.
Thím Ngô vừa nhìn thấy anh đã lải nhải: “Ai da, không nói gì hết mà hôm nay lại về vậy, cháu ăn sáng chưa? Tiểu Khê còn đang ngủ, Tường Tường ở trong phòng thím, vừa cho uống sữa, không muốn để nó làm ồn mẹ nó ngủ, cháu nghỉ ngơi một lát trước, thím đi nấu mì cho cháu.”
Lương Triệu Thành cười với bà ấy, nói: “Cháu đi lên nhìn một lát.”
Anh lên lầu, cửa khép hờ, anh cẩn thận đẩy ra rồi đóng lại, quả nhiên thấy cô đang ngủ.
Anh nhẹ bước chân đi đến, vừa ngồi vào trước giường đã nhìn thấy lông mi cô run run, khóe miệng cũng cong lên là biết cô đã tỉnh.
“Tiểu Khê.”
Anh gọi.
Nụ cười bên miệng Lâm Khê càng rộng hơn, má lúm đồng tiền nho nhỏ cũng lộ ra, mở mắt ra, muốn ngồi dậy.
Anh đưa tay đè cô lại: “Em nghỉ ngơi thêm chốc lát đi.”
Lâm Khê không nghe theo, vẫn ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “Anh không biết đâu, cả ngày ngủ trên giường buồn muốn chết, anh về là tốt rồi, có thể nói chuyện với em.”
Nói xong dừng một chút, nụ cười trên mặt dần thu lại, cẩn thận nhìn anh, hỏi: “Tình hình bên đó thế nào rồi?”
Lương Triệu Thành lắc đầu.
Anh nói: “Không sao, anh chỉ là lên ngồi với em một lát. Anh mới xuống xe lửa, lát nữa anh đi tắm.”
Lâm Khê lại nhếch môi bật cười, đưa tay đẩy anh, hờn dỗi nói: “Mau đi đi, mới từ xe lửa xuống, không chừng trên người rất nhiều vi khuẩn đấy.”
Tai nạn máy bay đã qua, nhưng anh vẫn chọn đi xe lửa, cô biết, anh là vì khiến cô yên tâm.
Cô dịu dàng nói: “Lần sau em cùng anh đi máy bay.”
Anh đáp lại một tiếng rồi im lặng, bàn tay nắm tay cô ngược lại càng nắm thật chặt.
Lâm Khê cúi đầu nhìn anh nắm tay cô, tim không hiểu sao lại run rẩy.
Tay cô cử động trong lòng bàn tay anh, rút ra nhưng không đẩy anh ra, ngược lại đưa tay ôm lấy anh, dịu dàng nói: “Đi tắm đi, biết anh nhớ em, nhưng chúng ta có cả đời mà.”
Đúng vậy, chúng ta có cả đời có thể chậm rãi trải qua.
Cô giục anh như vậy, nhưng vẫn đang ôm anh.
Mà anh cũng không đẩy cô ra, chỉ ôm nhau, hưởng thụ giây phút cảm động và năm tháng bình yên này.
HẾT !
Bạn cần đăng nhập để bình luận