Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 304 - Mẹ cô đâu? 2

Lâm Khê đọc xong lá thư, cảm xúc trong lòng dâng trào.
Khi lần đầu tiên cô xuyên qua, cô đã cảm thấy bà nội Lâm thực sự rất lo lắng cho cháu gái của mình bằng cả trái tim.
Vào lúc đó, cô không có một chút tình cảm nào với nơi này, bà nội hay thậm chí là Trần Dã.
Nhưng bây giờ, sau rất nhiều chuyện, sau một thời gian dài như vậy, đôi khi thậm chí cô đã quên mất rằng cô không phải là Tiểu Khê thật sự, không chỉ thực sự xem Tiểu Dã là em trai của cô, mà ngay cả bà nội Lâm cô cũng đã nhiều lần cảm thấy bà ấy giống như người bà thực sự của cô.
Bây giờ lại nhìn thấy một lá thư như vậy, rất khó để có thể không xúc động
Cô nhìn về phía Trần Dã một lần nữa, Trần Dã không nhìn cô, chỉ ném tờ giấy nằm trong phong bì kia cho cô, sau đó xoay người đi lên tầng.
Lâm Khê nhìn bóng lưng cậu, lại nhìn tờ giấy được ném lên người mình, yên lặng đưa tay cầm lên, rút ra, nhìn thoáng qua, quả nhiên đó là một tờ di chúc có điều kiện.
Lâm Khê khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhét trở lại, ngẩng đầu nhìn về phía bí thư Hạ và bà Ba, miễn cưỡng nở nụ cười một chút: “Bác Hạ, bà Ba, bà nội để lại thư cho Tiểu Dã nói rằng thật ra chuyện cháu không phải con gái nhà họ Lâm, bà đã sớm biết rồi.”
Cô nói xong lại cúi đầu vuốt ve bức thư kia một chút, lại đưa bức thư cho bí thư Hạ, nói: “Hai người xem một chút đi.”
Bí thư Hạ lại khoát tay áo với Lâm Khê, thở dài, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua bà Ba.
Bà Ba nhìn Lâm Khê nói: “Tiểu Khê, lúc trước khi bà nội cháu đem cái hộp này giao cho chúng ta thì đã nói với chúng ta rằng sợ trong nhà các cháu xảy ra biến cố, không ai đối xử tử tế với Tiểu Dã nên lúc đó mới để lại cái hộp này, đó là một chút bảo đảm cuối cùng cho Tiểu Dã.”
“Hiện tại nếu các cháu đều sống tốt, thân thế của cháu bà nội cháu cũng sớm biết, vậy thư này hay đồ đạc cũng được, để cho Tiểu Dã tự mình xử lý đi, nó đã cho cháu thì cháu cứ tự xử lý.”
“Nhưng đứa trẻ Trần Dã này, mặc dù tính khí nóng nảy, y như cục đá nhưng là một đứa trẻ rất tốt, sợ là chuyện ngày hôm nay đã làm tổn thương đến trái tim của nó. Bất kể sau này cháu có dự định gì, thì cũng nên đi trấn an thằng nhỏ. Còn những chuyện khác thì chúng ta không thể can thiệp được.”
Nói xong bà ấy thở dài nặng nề, lẩm bẩm một câu “chúng ta nên đi thôi”, cũng không nhìn ai nữa, càng không nhìn vào cái hộp trên bàn, chống nạng rời đi.
Bí thư Hạ thấy bà Ba rời đi, cũng gật đầu với Lâm Khê, chào hỏi Lương Triệu Thành, gọi những người khác cùng nhau rời đi.
Lâm Khê cầm lá thư nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lại quay đầu nhìn hộp gỗ trên bàn, nhất thời cũng không nói gì.
Cô thở ra một hơi, cũng không dám nhìn đến người nhà họ Nhạc, lặng lẽ gấp lá thư lại, bỏ vào phong bì rồi đặt vào trong hộp.
Bởi vì... sự đả kích này, sự phấn khích ban đầu khi nhìn thấy ông ngoại bà ngoại giống như bị che khuất bởi một lớp bóng tối, tràn ngập một loại dư vị không thể nói rõ ràng.
Hiện tại, một phòng lúc đầu đầy người giờ chỉ còn lại vợ chồng Nhạc Thiệu Nguyên, Nhạc Minh Tư, còn có người thanh niên vừa rồi đứng ở cửa, con trai của Nhạc Thiệu Nguyên là Nhạc Khánh Quân, cùng với Lương Triệu Thành và Lâm Khê.
Lương Triệu Thành liếc mắt nhìn Lâm Khê đang cầm cái hộp cúi đầu không lên tiếng, quay đầu nói với người nhà họ Nhạc: “Chú Nhạc, dì Nhạc, chuyện này đối với Tiểu Khê mà nói quá đột ngột, tối hôm qua mọi người đã chạy tới đây suốt đêm, không bằng nghỉ ngơi trước một chút đi, có chuyện gì thì buổi chiều chúng ta nói sau.”
Lâm Khê nghe Lương Triệu Thành nói như vậy thì lập tức quay đầu lại, sau đó đối mặt với ánh mắt mọi người nhìn mình.
Bọn họ cũng không có làm sai.
Cô không muốn bọn họ hiểu lầm là cô không thích bọn họ, có ý kiến với bọn họ.
Cô mỉm cười với bọn họ: “Mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi, sau đó cháu sẽ để cùng anh Lương đi tìm mọi người, cháu sẽ đi xem Tiểu Dã trước.”
Cô nói xong còn đặc biệt cười với Nhạc Minh Tư một chút.
Cô không có tình mẫu tử với bà ấy nhưng cô vẫn rất tiếc thương cho Nhạc Minh Tư.
Chờ sau khi trấn an Nhạc Minh Tư xong, ánh mắt của cô lại từ trên người ông ngoại bà ngoại chuyển đến trên người người thanh niên trẻ tuổi phía sau, thiếu niên lười biếng mang theo chút khí chất nhàm chán, cô liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là cậu của cô, một người thành thục ổn định và thành đạt trong tương lai.
Vậy, ông ngoại ở đây, bà ngoại ở đây, cậu ở đây, còn mẹ cô đâu?
Nghĩ đến đây, cảm xúc thương cảm đều tan biến hết, khóe miệng của cô nhịn không được có hơi co rút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận