Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 320 - Giữ thứ quan trọng hơn 1

Thật ra Lương Triệu Thành sớm đã nghĩ tới kết quả này, bởi vì sớm đã có dự đoán, cũng có lẽ là bởi vì vốn dĩ cô không phải Lâm Khê, nhưng lại có chuyện có được ký ức của “Nhạc Khê” ba mươi năm sau tác động, anh nghe cô nói ra muốn đến thành phố Bắc học đại học thì cũng không kháng cự và không cách nào chấp nhận như lúc ban đầu biết đến vấn đề này, tuy rằng đáy lòng vẫn là thầm nặng nề.
Anh nhìn cô, biểu cảm như nghiên cứu, trầm mặc một chút vẫn nói: “Được.”
Lâm Khê nhìn anh, nhìn một hồi, sau đó đưa tay ôm lấy cổ anh, gác đầu mình lên vai anh, cơ thể Lương Triệu Thành hơi cứng đờ một lát, nhưng một lát sau rốt cuộc vẫn là đưa tay ôm cô vào lòng.
Cứ ôm nhau như vậy một hồi, Lâm Khê mới mở miệng nói: “Anh yên tâm, nếu thành tích môn chuyên ngành của em tốt, em có thể xin đến nơi khác làm dự án, như vậy có thể ở lại Tân An rất lâu, cộng thêm nghỉ đông và nghỉ hè, có khả năng một nửa thời gian đều có thể ở lại Tân An. Tóm lại thì sau này chúng ta tới lui thì đi máy bay đi, cũng rất nhanh, mấy tiếng là đến.”
“Còn nữa, không phải công ty anh đã ổn định rồi sao? Anh là ông chủ, muốn ở đâu mà không được, có chút thời gian thì ở lại thành phố Bắc với em cũng được nhỉ? Tính như vậy, mấy năm sẽ trôi qua rất nhanh, chờ học xong đại học, anh muốn ở lại đâu, em sẽ cùng anh ở đó được không? Dù sao chuyện em muốn làm, ở đâu cũng có thể làm.”
Mọi chuyện đương nhiên không đơn giản như vậy, nhưng nói như vậy, dường như quả thật không có khó khăn như thế.
Cánh tay Lương Triệu Thành ôm tay siết chặt, nhưng vẫn chỉ đơn giản nói một câu “được”.
Lâm Khê thoát người ra để nhìn anh anh, giờ khắc này, thật ra cô rất muốn liều lĩnh mà hôn anh như trước, làm nũng với anh, nhưng thấy anh trầm mặc không lên tiếng lại mang theo chút lạnh nhạt. Trong lòng đột nhiên có một cảm giác rầu rĩ đánh úp nên cuối cùng cũng không làm như vậy nữa, chỉ là cúi người hôn trán anh, nhanh chóng rời khỏi vòng tay anh, sau đó trở lại bàn học của mình, tiếp tục sắp xếp tài liệu.
Điều cô không biết chính là, sau khi cô đột ngột rời đi, Lương Triệu Thành có chút kinh ngạc mà nhìn vòng tay trống rỗng của mình, lại quay đầu nhìn cô, nhưng cô đã nghiêm túc nhập tâm vào công việc của cô, cũng không nhìn lại anh.
Anh lại lập tức vô cùng mất mát.
Lại nghĩ đến gần đây quả thật mình có cố ý khống chế cảm xúc, anh là một người rất tỉnh táo và lý trí, biết cô nhạy cảm với phương diện này, nếu để mặc sự ngăn cách của hai người. Cô ở bên cạnh anh thì không nói làm gì, anh sẽ kịp thời chú ý, nhưng nếu cô đến thành phố Bắc, tách nhau thời gian dài, rất khó nói tình cảm của cô sẽ không thay đổi.
Anh lại nghĩ tới Phó Vân Lương, tuy rằng cô nói trong mắt cô, anh ấy chỉ là giáo viên, còn là tiền bối đáng kính, cô không thể nảy sinh tình cảm nam nữ với anh ấy. Nhưng nói thì nói vậy, hiện thực chính là anh ấy là một người trẻ tuổi, thậm chí là người đàn ông đẹp trai tuấn tú, anh ấy có hảo cảm và rất tán thưởng cô, hai người tiếp xúc thời gian dài, ai biết sau đó tình cảm có thể biến chất hay không?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng anh cực kỳ nôn nóng.
Thật ra anh vốn không đồng ý để cô đến thành phố Bắc.
Nhưng tình huống hiện tại, anh biết anh hoàn toàn không có cách nào ngăn cản, nếu không giữa hai người chỉ có thể nảy sinh xung đột không cách nào hoà hoãn.
Vậy anh chịu mất cô sao?
Dĩ nhiên là không thể nào.
Đêm nay, Lâm Khê sau khi ngủ lại bị người khác hôn tỉnh.
Ở đây buổi tối ít có hoạt động, buổi sáng lại đi học sớm, từ khi Lâm Khê xuyên qua cũng dần đổi thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, mà buổi tối Lương Triệu Thành muốn chạy bộ, trở về thì tắm rửa rồi lại đến phòng làm việc làm việc một khoảng thời gian, chờ lúc anh ngủ thì phần lớn cô đã ngủ mất, trước kia anh cũng thường xuyên hôn khiến cô tỉnh, nhưng trong khoảng thời gian này lại hầu như không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận