Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 30 - Biết giả bộ đến như vậy 3

Em gái Diêu tên là Diêu Cầm, ở ngay tầng trên, là em gái của chiến hữu chung giữa hai người họ.
Anh trai cô ta cũng ở Tân An, trong nhà có phòng, nhưng lại kiên quyết đòi đến đây ở, có ý gì mọi người đều hiểu rõ.
Chỉ có điều người ta có lòng nhưng Lương Triệu Thành lại hoàn toàn không có ý, chuyện này Triệu Bắc cũng biết.
Anh ấy nói xong cũng sợ Lương Triệu Thành tức giận.
Lương Triệu Thành không thường xuyên nổi giận, nhưng đó là vì anh không cần nổi giận thì người khác đã bị anh dọa cho sợ hãi rồi.
Anh ấy nhìn sắc mặt của anh, thấy sắc mặt của anh quả nhiên trầm xuống, nói: “Đừng nói lung tung, kéo người khác vào để làm gì?”
“Aiz.”
Triệu Bắc cũng biết lời mình nói không ổn.
Anh ấy phiền muộn kéo vò đầu một chút, sau đó nói: “Anh Thành, lời em nói là không đúng. Nhưng mà anh Thành, em nói thật đấy, cho dù anh muốn chăm sóc cho cô ấy thì cũng đâu cần phải đính hôn? Hơn nữa không phải cô ấy vẫn đang ở bên cạnh tên nhóc họ Hạ kia sao? Vài ngày trước em còn nhìn thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo đó.”
“Đủ rồi.”
Lần này Lương Triệu Thành thực sự nổi giận.
Anh nói: “Cho dù là tận mắt nhìn thấy cũng có thể là hiểu lầm, chắc là do tên Hạ Hướng Viễn kia dây dưa với cô ấy, sau này cô ấy sẽ không qua lại gì với cậu ta nữa, sau này cậu nói chuyện cũng chú ý một chút.”
Vừa nói vừa dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Nếu như tôi đã đồng ý thì sẽ chịu trách nhiệm, sau này cậu cứ đối xử với cô ấy như chị dâu đi.”
Triệu Bắc cứ như bị sét đánh, bộ dạng đau khổ như cả ngàn vạn lời nói đều đang bị kìm nén trong cổ họng.
Gương mặt cũng đè nén đến đỏ lên.
“Anh Thành!”
“Tôi tự có chừng mực.”
Lương Triệu Thành trầm giọng nói.
Đêm hôm đó Lương Triệu Thành chuyển đến nhà ở của nhà họ Lâm.
Anh không có nhiều đồ, lại có tác phong quân đội, đồ đạc vốn đã được bày biện rất ngay ngắn, gần như không có gì phải dọn dẹp, đi hai chuyến là đã dọn xong.
Mặc dù anh nói không cần Lâm Khê giúp đỡ, nhưng trước khi anh chuyển đến Lâm Khê vẫn quét dọn lại phòng cho anh.
Triệu Bắc giúp Lương Triệu Thành dọn đồ, thấy Lâm Khê mang theo nụ cười nhiệt tình ra đón tiếp bọn họ, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ.
Anh ấy nghe Lương Triệu Thành nói cuộc hôn nhân của hai người họ là do bà cụ Lâm quyết định trước khi lâm chung, nhưng Lương Triệu Thành rời đi hơn một tháng, anh ấy cũng chưa từng nghe Lâm Khê đề cập đến đôi câu vài lời, ngược lại là có quan hệ thân thiết với nhà mẹ đẻ kia của cô, còn dây dưa không rõ với Hạ Hướng Viễn và nhà họ Hạ, anh ấy cảm thấy có lẽ cô ấy không có ý định thực hiện ‘hôn ước’ này.
Nhưng lúc này, Lương Triệu Thành vừa quay lại đã ‘cưỡng ép’ cô tiếp tục hôn ước này, vậy thì vị này nên có vẻ mặt đầy ấm ức, thậm chí là rưng rưng nước mắt mới đúng chứ?
Triệu Bắc nghĩ như vậy, ai ngờ vừa vào phòng đã nhìn thấy Lâm Khê đang nghiêm túc giúp đỡ dọn dẹp.
Cô nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ, trước hết là ngẩn ra một chút, sau đó có chút ‘thẹn thùng’ nhìn qua Lương Triệu Thành, sau đó thì tươi cười chào hỏi anh ấy, gọi anh ấy là ‘anh Triệu’, gương mặt nhỏ nhắn khi cười lên còn có hai lúm đồng tiền nhỏ lộ ra, đôi mắt lấp lánh, vừa xinh đẹp vừa đơn thuần. Trời ạ? Gặp quỷ rồi sao?
Anh ấy nhớ là lần trước gặp cô, cô đang nói chuyện với Hạ Hướng Viễn, hai người còn lôi lôi kéo kéo.
Lúc đó anh ấy bỗng nhiên xuất hiện, cô đột nhiên nhìn thấy anh ấy, còn vội vàng rút tay ra từ trong tay Hạ Hướng Viễn, lùi về sau một bước, vẻ mặt hốt hoảng. Lúc đó anh ấy còn tưởng rằng cô hốt hoảng chỉ vì xấu hổ. Bây giờ nhớ lại, rõ ràng là do chột dạ, sau đó nhìn thấy anh ấy là đi đường vòng.
Nhưng bây giờ cô lại tươi cười rực rỡ với anh ấy, thần sắc và giọng điệu giống như hoàn toàn không có chuyện gì, nghĩa là sao vậy?
Trước kia sao lại không nhìn ra cô biết giả bộ đến vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận