Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 346 - Ký túc xá 2

Lâm Khê nghĩ tới, đúng rồi, cô ấy là em gái của Phó Vân Lương, đồng thời cũng là doanh nhân bán tranh và thư pháp lớn nhất nước Hoa.
Khó trách lại cảm thấy quen mắt, kiếp trước cô đã từng gặp qua cô ấy vài lần, một lần là ở nhà đấu giá, một lần khác là lúc cô ấy tới Học viện Mỹ thuật của bọn họ diễn thuyết.
Lâm Khê bật cười nói: “Xin chào.”
Vương Nhiên tiến lên bắt tay với cô, lại nhìn về phía Lương Triệu Thành, Lâm Khê giới thiệu: “Đây là chồng tớ.”
Vương Nhiên vội vàng chào hỏi với Lương Triệu Thành.
Thoạt nhìn không có gì ngoài ý muốn.
Đương nhiên cô ấy không có gì ngoài ý muốn, mấy ngày hôm trước lúc cô ấy từ xa nhìn đến Lâm Khê, đương nhiên cũng thấy được Lương Triệu Thành đứng bên người cô.
Lúc đó cô ấy cũng tò mò hỏi anh cô ấy đó là ai.
Nhưng hai cô gái khác trong phòng lại rata kinh ngạc.
Rốt cuộc bọn họ chỉ mới là sinh viên năm nhất, người đi học bình thường cũng chỉ mới mười tám chín tuổi, còn chưa tới tuổi luật pháp quy định, ai sẽ kết hôn chứ?
Thoạt nhìn Lâm Khê cũng hoàn toàn không lớn.
“Chồng?”
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa ở bên trong giường giật mình nhìn về phía Lâm Khê,nói: “Cậu kết hôn rồi sao?”
“Ừ.”
Lâm Khê cười gật đầu, cũng không để ý đến bọn họ có kinh ngạc hay không kinh ngạc, xoay người để đồ vật trên tay đặt lên một cái bàn trống, lại nhìn về phía giường.
Trong ký túc xá có sáu cái giường.
Lâm Khê tới trễ, năm cái giường khác đều đã trải xong, chỉ còn lại chiếc giường ở dưới nằm chéo đối diện với cửa.
Vị trí này nằm ở ngoài, còn đối diện với cửa, chỉ cần mở cửa là người ra vào đều có thể thấy, lại còn là giường dưới, nếu có khách tới ký túc xá thăm ai đó, cũng hơn phân nửa là ngồi ở vị trí này, cho nên mọi người đều không thích.
Lâm Khê thì sao cũng được, không thích thì cứ treo rèm rồi kéo lại là được.
Cô gái vừa mới nói chuyện lại nói tiếp: “Tớ nhớ rõ độ tuổi pháp luật quy định kết hôn không phải là hai mươi sao? Sao cậu có thể kết hôn được? Có phải là cái loại bày tiệc rượu nhưng không đăng ký đúng không?”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Lương Triệu Thành cũng không vui mà nhìn cô ta.
Cô gái kia bị Lương Triệu Thành nhìn như vậy, cũng không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy da đầu có chút tê dại lại căng thẳng, người cũng vừa mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại.
Lâm Khê thì chả sao cả, cười nói: “Ừ, bởi vì tớ học lại một năm, cho nên hẳn là so với các cậu lớn hơn một chút.”
Lâm Khê rất thản nhiên, ngược lại làm cô gái kia có chút ngượng ngùng, cô ta xấu hổ vội cười một chút: “Ngại quá, tớ chỉ là có chút ngoài ý muốn thôi, cậu đừng để ý.”
Sau đó tự giới thiệu: “Tớ tên Chu Vân Vân, người ở cái giường bên cạnh cậu.”
Lại giới thiệu cô gái tóc hơi xoăn bên cạnh cô ấy, trang điểm tinh xảo theo phong cách phương tây, nhìn có chút thanh cao kiêu ngạo, là cô gái vẫn luôn không lên tiếng nãy giờ, Chu Vân Vân nói: “Người này là Hứa Đan, chúng tớ đều là người thành phố Bắc.”
Lại hỏi Lâm Khê: “Cậu là người ở đâu thế?”
“Tân An.” Lâm Khê cười nói.
Nhưng không ngờ, cô nhìn thấy người vẫn luôn không lên tiếng bên cạnh Chu Vân Vân, trước khi cô giới thiệu thì Hứa Đan có gật đầu với cô một cái coi như lời chào, nhưng khi nghe thấy cô nói hai chữ “Tân An”, thì ánh mắt cô ta có hơi biến hóa, thêm vài phần đánh giá thậm chí còn có chút cảnh giác.
Chu Vân Vân nói: “Tân An? Thật xa, xa như vậy, sao cậu lại quen biết Lâm Khê thế Vương Nhiên? Còn quen biết cả trợ giảng Phó nữa? Là trước đây có quen biết sao?”
Vương Nhiên, Chu Vân Vân, Hứa Đan đều là người thành phố Bắc.
Vương Nhiên là em họ của Phó Vân Lương.
Ông nội của Hứa Đan là nhà thư pháp, có quen biết với thầy của Phó Vân Lương, thầy Tề Vĩnh Cơ.
Chu Vân Vân và Hứa Đan lại là bạn học, cho nên ba người đã sớm quen biết nhau.
Lâm Khê còn chưa lên tiếng, Vương Nhiên đã cười nói: “Không phải, chỉ là anh tớ rất thích tranh của Lâm Khê, biết cô ấy là người Tân An. Năm trước trong cuộc thi chuyên nghiệp, còn đặc biệt mời cô ấy cùng tham gia vào công tác triển lãm tranh cải cách, lúc nghỉ hè Lâm Khê còn vẽ ra một quyển tập tranh, tớ có một quyển đó, để tí nữa cho các cậu nhìn xem.”
Là cô ấy.
Chu Vân Vân phản ứng lại, theo bản năng nhìn Hứa Đan, quả nhiên thấy Hứa Đan mím môi, sắc mặt có chút căng thẳng.
Ông nội Hứa Đan quen biết với ông Tề, thầy Tề Vĩnh Cơ, vẫn luôn mong ước có thể bái ông Tề làm thầy, nhưng ông Tề lại không muốn thu thêm học trò, đưa đẩy vài lần, nhưng cũng không cự tuyệt hoàn toàn, nói chờ cô ta thi đậu Học viện Mỹ thuật, tiếp thu kiến thức cơ bản rồi nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận