Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 232 - Lương Triệu Thành khi mới nhập ngũ 2

Cô mở túi mà thím Ngô đưa ra cho cô, liếc nhìn, đúng là ốc sên quỳnh chi và hàu nguyên con, chất lượng không được coi là đặc biệt tốt nhưng cũng đã không tệ rồi, hơn nữa bao bì còn là bao bì của trung tâm thương mại bách hóa, chắc chắn là không thể rẻ.
Cô nhéo nhéo cái túi, lại tỉ mỉ nhìn Trương Tú Mai và Chu Lai Căn, sau đó cười nói: “Ơ, thật là trùng hợp quá đi, hôm qua tôi mới ở bách hóa Liên An nhìn thấy cái này, còn nghĩ là có nên mua hay không, không nghĩ tới hai người lại đưa qua đây rồi, hai người cũng đi bách hóa Liên An à?”
Trương Tú Mai ngây người, ánh mắt lập tức có chút loạn mà nhìn về hướng Chu Lai Căn, Chu Lai Căn ảm đạm cười nói: “Đúng vậy, mấy ngày hôm trước chúng tôi đến bách hóa Liên An mua.”
“Nhưng mà bách hóa Liên An căn bản không có bán đồ hải sản nha.”
Lâm Khê không đợi Chu Lai Căn nói hết thì cô đã nhẹ nhàng cười nói.
Nhưng nói xong giọng nói cô lại trầm xuống, trên mặt không còn chút ý cười nào, lạnh giọng nói: “Mẹ Trương, bác Chu, mấy thứ đồ này của hai người rốt cuộc là từ đâu tới, không phải là đi trộm đồ ở nhà ăn công trường, để tiêu hủy đồ ăn bẩn đấy chứ? Bác Chu, hai người vẫn nên thành thật nói cho tôi biết đi, mấy thứ đồ này lấy ở đâu, nếu không tôi không dám gánh vác mối nguy hiểm này. Bây giờ tôi sẽ trực tiếp gọi điện cho đồn công an, tôi tin rằng trước mặt bọn họ, hai người sẽ phải nói sự thật!”
Trương Tú Mai trong chốc lát bị dọa đến ngây người, nói năng lộn xộn: “Tiểu Khê à, đây… đây là một chút tấm lòng của bọn mẹ, con… con đang nói cái gì vậy.”
“Chu Lai Căn, ông nói đi.”
Lương Triệu Thành không thèm nhìn Trương Tú Mai, cũng hoàn toàn phớt lờ lời nói của bà ta, trực tiếp nhìn Chu Lai Căn nói: “Nói rõ sự việc ra, chắc hẳn ông cũng không muốn vào cục công an đâu nhỉ.”
Sắc mặt Chu Lai Căn tái nhợt.
Bởi vì những đồ này quả thực không phải bản thân bọn họ bớt ăn bớt uống mà tiết kiệm tiền mua, mà là do Diệp Mỹ Dung đưa cho bọn họ một khoản tiền, để bọn họ đưa cho Lâm Khê. Nói là Lâm Khê cần đi thành phố Bắc gặp cha chồng, bọn họ là cha mẹ cô, cũng phải biểu đạt chút thành ý, nhà họ Lương bên kia có máu mặt, nếu như nhận được món quà từ hai người thì tự khắc sẽ có những món quà phong phú hơn tặng lại cho bọn họ.
Trương Tú Mai và Chu Lai Căn đương nhiên không tin lòng tốt của Diệp Mỹ Dung, hỏi bà ta là có phải bỏ thuốc chuột vào bên trong để hại người không.
Diệp Mỹ Dung tức đến ngã ngửa: “Lẽ nào ông không biết Lâm Khê chán ghét hai người đến nhường nào sao, muốn vạch rõ ranh giới với hai người đến thế nào sao? Tôi để hai người đưa đồ cho cô ta tặng nhà chồng là để khiến người ta chán ghét cô ta! Còn thuốc chuột, người nhà họ Lương kia là người như thế nào, nếu như thật sự xảy ra chuyện, tôi có thể yên ổn được sao? Tôi ngu dốt đến thế à?”
Bởi vì chuyện quyền sở hữu cổ phần và nhà họ Diệp bây giờ nên có thể nói Diệp Mỹ Dung thực sự hận Lâm Khê và Trần Dã đến chết.
Thằng nhóc Trần Dã kia bốc đồng lại dễ tức giận, vốn dĩ là không sợ một cái gì nhưng một Lâm Khê mà trước đây bà ta không hề đặt vào trong mắt lại có thể đâm cho bà ta, cho chồng bà ta và nhà mẹ đẻ bà ta một nhát dao lớn như vậy.
Không trả mối thù này, oán hận trong lòng bà ta hoàn toàn không thể nào dịu lại được.
Nhưng bà ta cũng không dám trực tiếp làm gì với Lâm Khê và Lương Triệu Thành, cho nên chuyển sang động vào người khác.
Bà ta tìm đến mẹ đẻ của Lâm Khê, bí mật qua lại với bọn họ.
Nhưng mấy lần qua lại, bà ta phát hiện người nhà này vậy mà có thể sợ Lượng Triệu Thành đến muốn chết, cái gì cũng không dám làm, khiến cho bà ta cực kỳ nổi giận.
Tặng đồ là ý tưởng mà bà ta đề nghị.
Một là làm cho Lâm Khê chán ghét, hai là muốn thăm dò một chút xem Lâm Khê đối với người mẹ đẻ này của mình rốt cuộc có giữ lại một chút thể diện cho bà ấy hay không.
Bà ta nói: “Yên tâm, hai người cầm đồ sang đưa cho cô ta, cô ta sẽ không ra tay đánh người tươi cười. Bà là mẹ ruột nó, lần đầu nó đến nhà mẹ chồng, bà mang chút đồ sang cho nó mang đi, nó không nhận vậy là nó không biết lễ nghĩa, nhà chồng nó không phải rất có máu mặt hay sao? Nói chừng sớm muộn cũng cần tìm đến hai người nghe ngóng chuyện của nó, dù sao chuyện này đối với hai người bất kể thế nào thì cũng là chuyện tốt.”
Trương Tú Mai và Chu Lai Căn nghe lời bà ta nói như thế mới yên lòng.
Bọn họ cũng hận Lâm Khê tuyệt tình, nhưng bọn họ không dám gây sự với cô, dùng cách này để ghê tởm cô một chút, còn có đồ tốt cầm, đương nhiên là bọn họ sẽ nguyện ý!
Vì vậy bọn họ đã đến đây, nào có thể nghĩ đến chuyện mà Diệp Mỹ Dung nói trong mồm là “chuyện này đối với hai người bất kể thế nào thì cũng là chuyện tốt”, lại bị người ta uy hiếp đưa đến đồn công an?!
Chu Lai Căn đương nhiên không dám đi đến đồn công an.
Đi rồi cũng phải nói sự thật, vậy không bằng bây giờ nói luôn, dưới sự uy hiếp của Lương Triệu Thành và Lâm Khê, nuốt một câu nhổ một câu mà nói hết ra mấy thứ đồ này là từ đâu đến.
Vậy mà lại là Diệp Mỹ Dung, Trần Dã tức đến nỗi xách đồ lên đập vào mặt bọn họ, sau đó đuổi bọn họ ra ngoài.
Trương Tú Mai và Chu Lai Căn nhếch nhác cố gắng trốn chạy, có điều có nhếch nhác đến đâu đi chăng nữa thì trước lúc sắp đi cũng không quên xách đồ đạc đi.
Lâm Khê cảm thán: “Sao lại cho người ta xách đồ đi rồi? Đang yên ổn Diệp Mỹ Dung lại cho bọn họ đưa đồ qua đây, nói không chừng trong đó có độc, phải giữ lại mang đi xét nghiệm một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận