Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 356 - Thái độ 3

Mấu chốt là dính dáp nhớp nháp, trong lòng cô ta khẳng định hận bạn đến chết, nói không chừng một thời điểm nào đó có thể trong đêm tối chọc cho bạn một lỗ.
Nói xong cô ấy cười: “Tớ còn sợ cậu bị thiệt, hấp tấp vội vã mà chạy qua đây.”
Lâm Khê vươn tay nắm lấy tay cô ấy, cười nói: “Vẫn là phải cảm ơn cậu.”
Nếu như không phải cô ấy vội vàng qua đây, giáo viên chủ nhiệm và bọn Trịnh Vĩ sẽ cảm thấy cô có chút lên mặt nạt người.
Ở kiếp trước, Vương Nhiên là một người buôn bán tranh và thư pháp rất thành công, có rất nhiều người đã nói, Vương Nhiên là dựa vào thể diện của người trong nhà của anh họ cô ấy mới có thể đi đến bước này, còn có một số nhà nghệ thuật thanh cao rất coi thường mùi tiền và thói sành sỏi của một thương nhân trên người cô ấy. Kiếp trước Lâm Khê hoàn toàn không hiểu cô ấy, không dễ nói điều gì, nhưng bây giờ cô nhìn vào tính cách của cô ấy, cảm thấy cô ấy thành công tuyệt đối không chỉ là dựa vào cái gì mà trong nhà và anh họ cô ấy.
Còn về việc là nhà nghệ thuật hay là thương nhân, chẳng qua là sở thích hứng thú chí hướng không giống mà thôi, làm gì có định lý cái này cao quý hơn cái kia?
Vương Nhiên nghe Lâm Khê xin lỗi thì lại cảm thấy có chút ngại ngùng, bĩu bĩu môi cười nói: “Tớ nhìn không quen cậu ta bắt nạt người khác thôi. Cũng chỉ có mình cậu, nếu như là người khác, còn không phải là bị cô ta làm cho tức đến chết à. Đặc biệt là những lời bịa đặt đó, nếu như truyền ra ngoài thì thực sự rửa cũng rửa không sạch.”
Cái gì mà dụ dỗ đàn ông già ly hôn, không đăng ký hôn, không tổ chức đám cưới đã ở với nhau, tiêu tiền của người đàn ông đó, thực sự là tởm lợm ác độc.
Đặc biệt là Lâm Khê lại xinh đẹp như vậy, đến lúc đó ở trong trường chắc chắn sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ đủ loại.
Lâm Khê cười nói: “Chỉ cần tớ là thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An thì tớ có thể làm sáng tỏ được.”
Vì vậy cô đã đúng, cố gắng thi được một thành tích tốt.
Khi đó thực lực của bản thân mới là át chủ bài.
Vương Nhiên véo cô một cái sau đó nhịn không được cười ồ lên.
Lâm Khê và Vương Nhiên cùng nhau trở về ký túc xá.
Lúc này quay về ký túc xá chỉ còn lại Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh.
Tôn Minh Minh hỏi Lâm Khê rằng thầy giáo giữ lại mấy người ban cán sự lớp bọn họ để nói chuyện gì mà lâu như vậy, Lâm Khê cười sau đó nói về chuyện triển lãm tranh tháng mười hai sắp tới: “Mỗi một vùng đều có những đặc sắc không giống nhau, ý tưởng của trường học rất không tồi, như vậy một cái triển lãm tranh đã có thể trình bày những thành tựu của công cuộc cải cách và mở cửa trên toàn quốc mỗi vùng thể hiện ra ngoài. Tác phẩm của thành phố Bắc khẳng định sẽ không ít, những vùng khác thì lại càng hiếm thấy, đến lúc đó các cậu nộp nhiều tác phẩm một chút, chúng ta cùng nhau chọn lọc kĩ càng.”
Lâm Khê nói chuyện này với người trong ký túc xá của mình xong lại đi đến hai phòng ký túc xá bên cạnh thông báo một tiếng, cô cảm thấy chuyện này nên trực tiếp làm một tờ rơi tuyên truyền thì tốt hơn. Nghĩ như vậy cô quay về ký túc xá nói với bạn cùng ký túc xá của mình một tiếng rồi lập tức quay trở về nhà.
Đây là đêm cuối cùng, ngày mai Lương Triệu Thành phải quay về Tân An rồi.
Trước đây bận bịu không cảm thấy, bây giờ mặt trời về phía Tây, cô giẫm lên cái bóng của hoàng hôn đi trở lại, đột nhiên bắt đầu có chút cô đơn lẻ loi lại khó chịu.
Cô lại nghĩ đến thời điểm lúc đầu cô mới đến thời đại này, đối diện với bức tường loang lổ, ánh đèn của hoàng hôn và hơi gió của một chiếc quạt điện kiểu cũ, rõ ràng là trong lòng đang hoảng sợ nhưng vẫn là cố gắng khiến bản thân phấn chấn lên.
Sau này làm thế nào mà càng ngày càng hòa nhập vào nơi đây vậy?
Cô cứ nghĩ như vậy, vừa mới ngẩng đầu thì lại nhìn thấy ở nơi không xa, có một bóng người dài dài đứng ở bên kia.
Trong lòng cô vừa vui mừng, nỗi cô đơn, buồn tủi, sầu muộn đang bao phủ trong lòng cô bỗng chốc tan biến như một làn khói.
Cô bước nhanh chân đi về phía trước, đặt tay vào trong bàn tay anh, ngẩng đầu nhìn anh cười, nói: “Đúng lúc em đang nhớ anh thì anh đã xuất hiện rồi.”
Cô nhìn anh, đôi mắt đẹp lưu loát, trong sáng như những ngôi sao.
Anh “ừ” một tiếng, nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Lâm Khê cười nói: “Anh nói xem, anh khi nào mới có thể phát minh ra điện thoại thông minh, như vậy những lúc em nhớ anh, mặc kệ là anh đang ở đâu, em cũng có thể nhìn thấy anh.”
Bây giờ cũng chỉ có rất ít người mới có một chiếc điện thoại cầm tay nghe gọi kiểu cũ, ấy vậy cô lại nói đến cái gì mà điện thoại thông minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận