Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 81 - Bảo Trọng 4

Ban nãy cô cũng lo lắng mình làm như vậy Hạ Hướng Viễn sẽ có phản ứng quá khích.
Nhưng Lương Triệu Thành đang đi bình thường bỗng nhiên quay lại, hiển nhiên là để ý chuyện này, cô đương nhiên không chút do dự lựa chọn anh.
May mà cô tạm biệt Hạ Hướng Viễn trước, thấy sắc mặt anh không ổn nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Có thể nhịn là được.
Cả đời này Lương Triệu Thành chưa từng tiếp xúc da thịt với bất cứ cô gái nào.
Vốn anh rất bài xích chuyện nam nữ ở nơi công cộng khoác vai nắm tay, chuyện này quá nhàm chán, nhưng ban nãy anh không những không từ chối cô, đợi đến khi cô rút tay ra, cảm xúc mát lạnh, mềm mại mịn màng đó bỗng nhiên biến mất, anh lại có chút buồn bã.
Anh nói, “Tôi đưa em về nhà, tôi nhớ ra hôm nay có người giao hàng tới.”
Anh cầm ô hơi mất tự nhiên, muốn đưa lại nhưng phát hiện ra quả thực rất nặng, thôi vậy.
Cả đường đi, anh quả thực cầm cô cho cô cả quãng đường về nhà.
Thỉnh thoảng có người dân trong thôn nhìn thấy, hai mắt như sắp rớt ra ngoài.
Lâm Khê vốn cho rằng anh nói “có người giao hàng tới” chỉ là cái cớ, nhưng quả thực về đến cửa lại nhìn thấy một chiếc xe hàng nhỏ đỗ ở trước sân nhà, nhìn vào trong sân liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ lao động màu xanh đang gõ cửa nhà.
Lâm Khê vô cùng ngạc nhiên nhìn Lương Triệu Thành, hỏi: “Là người này hả?”
“Ừ.”
Anh trả lời.
Chỉ có điều người ta giao hàng, anh cũng không cần thiết về cùng.
“Giao hàng gì vậy?”
Tuy nhiên Lương Triệu Thành còn chưa trả lời hai người đã đi vào sân, người đàn ông trung niên nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, nhìn thấy Lương Triệu Thành liền mỉm cười, nói: “Lương tổng, là nơi này đúng không? Vừa mới gõ cửa không có ai trả lời, tôi còn tưởng phải tìm điện thoại gọi về công ty của anh để hỏi xem đó.”
Đi tới gần, Lâm Khê liền nhìn thấy trên bộ đồ lao động màu xanh của người đó có in dòng chữ “Gas Trung Nguyên”
Giao bếp gas hả?
Trong lòng Lâm Khê khẽ động.
Cô không ngờ hình như mấy hôm trước buổi tối cô thuận miệng hỏi anh một câu, anh liền sắp xếp chuyện này.
“Đúng là ở đây.”
Lương Triệu Thành nói, “Vất vả rồi, vào nhà đi.”
Lâm Khê tròn mắt nhìn Lương Triệu Thành gọi người công nhân chắc là của công ty gas ra ngoài, rồi chuyển bếp gas và bình gas trên xe tải vào nhà, rồi thấy hai người bỏ ra lắp đặt rồi thử bếp.
Có bếp gas thích thì thích thật đấy, nhưng cũng không quá là thích, dù sao thì trong thời đại của cô đó là thứ vốn đã tồn tại, ánh mắt của cô lại nhìn về phía Lương Triệu Thành đang giúp công nhân gas cùng lắp đặt bếp.
Đợi công nhân gas ra về rồi, Lương Triệu Thành lại một lần nữa bật bếp rồi quay lại hỏi Lâm Khê: “Biết dùng chưa?”
Lâm Khê nhìn vào mắt anh “Ừm” một tiếng.
Trong lòng lại có tiếng “thịch thịch”, cô nghĩ, người đàn ông này đúng thật là có mị lực đáng chết.
Nhìn vào đôi mắt của anh, còn có sống mũi thẳng tắp, bờ môi hơn khô, cô lại nhớ đến xúc cảm lúc nãy khoác tay anh.
Cô rời ánh mắt rồi “Ừ” một tiếng, nói: “Biết rồi, tôi biết dùng. Đúng rồi, anh Lương, bếp và bình gas này hết bao nhiêu tiền vậy?”
Nghĩ tới gần đây có lẽ có thể thu được không ít tiền thuê nhà, sự tự tin cũng tăng lên không ít, nói, “Đợi thu được tiền thuê nhà rồi tôi trả tiền anh.”
Lương Triệu Thành không ngờ đến cô bỗng nhiên nói tới chuyện tiền bạc.
Ban nãy anh quay đầu nhìn cô, có thể thấy cô đang nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng, trong đôi mắt đó giống mặt nước có ánh trăng lướt qua, khiến lòng anh run rẩy.
Nhưng chẳng ngờ sau đó cô lại hỏi anh bao nhiêu tiền.
Cô rốt cuộc đối với tiền bạc có bao nhiêu mẫn cảm vậy?
“Không cần?”
Cô đã nhìn đi chỗ khác, ánh mắt của anh ngừng một lát trên sườn mặt cô, sau đó rơi xuống tay cô, nói, “Tôi đi làm trước đây, tối về thì nói sau.”
Dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Em không cần nấu cơm, đợi tôi về thì nấu.”
“Thế thì tôi đi mua thức ăn nhé?”
“Được.”
“Nên mua gì đây?”
“Em thích ăn gì thì mua cái đó đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận