Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 98 - Chẳng Phải Chuyện Gì Khó Giải Quyết 1

Lâm Khê bị Lương Triệu Thành làm tức đến phát điên, cảm thấy nói chuyện với người này quả thực là chê sống quá thọ, còn yêu với chẳng đương?
Đợi thím Ngô hô hào ăn cơm tối, Lâm Khê mãi mới tự mình giác ngộ, cảm thấy không thể nhìn nhận người đàn ông này như bình thường được. Nhưng kết quả trên bàn ăn mặt mũi của Lương Triệu Thành còn sầm sì hơn cả cô, tâm trạng cô quả thực không muốn nói chuyện nữa rồi.
Kết quả không khí bên bàn ăn không cần nghĩ cũng biết.
Trần Dã nhìn chị mình rồi lại nhìn anh Lương của mình, trước đó tâm trạng của chị cậu rõ ràng rất tốt, sao bỗng nhiên thay đổi vậy.
“Chị, sao vậy? Phương Đại Phú kia đưa tiền ít sao ạ?”
Lúc nãy Phương Đại Phú tới, bởi vì nói đưa tiền thuê nhà, mấy ngày nay Trần Dã đã thấy được năng lực thu tiền thuê nhà của chị gái, cũng yên tâm rồi nên không theo xuống, vì vậy đã bỏ lỡ Phương Đại Phú nói chuyện du học với Lâm Khê.
“Không có chuyện gì.”
Lâm Khê cũng muốn nói chuyện du học với Trần Dã, vốn cô không có ý định đi du học, tuy nhiên khua môi múa mép với Lương Triệu Thành xem phản ứng của anh, nghe mấy câu nói tốt, tuy nhiên nghĩ lại thì cũng thấy đầu cô rút gân mới làm như vậy.
Chính vì vậy cô không tùy tiện nói với Trần Dã, dù sao thì nếu như cô muốn du học thì chỉ còn lại mình thằng bé ở nhà.
Cô nói: “Chị nghĩ nhỡ may sau này chị vào đại học, không phải chỉ còn mình em ở nhà à, nghĩ đến đây cũng thấy không nỡ.”
Trần Dã nhìn chị mình, cúi đầu ăn cơm, thuận tiện lẩm bẩm: “Đợi chị thi đỗ thì nói cũng chưa muộn.”
Lâm Khê: Lại bị khinh bỉ rồi.
Càng không muốn nói chuyện nữa.
Cắn răng chọc hạt cơm, yêu đương cái gì chứ, đợi tôi thi đỗ đại học cho mọi người xem, cô cũng không phải chưa từng thi đỗ!
Thím Ngô nhìn dáng vẻ Lâm Khê cắn môi cúi đầu chọc cơm, cho rằng cô đang buồn, thấy hơi đau lòng.
Lúc nãy khi Phương Đại Phú tới, bà ấy ló đầu ra xem, nghe thấy một số chuyện.
Tuy nhiên trên bàn ăn, bà ấy cũng không tiện nói gì.
Đợi ăn cơm xong, thím Ngô dọn dẹp bát đũa và phòng bếp, trước khi về nhà rốt cuộc vẫn không yên tâm về Lâm Khê, lên lầu tìm Lâm Khê nói chuyện.
Bà ấy nói: “Tiểu Khê à, lời của cậu Lương tuy khó nghe, nhưng cậu ấy là do quan tâm cháu, những người Hong Kong hay người nước ngoài đó nào có đáng tin. Cháu lại xinh đẹp thế này, ai biết bọn họ xúi giục cháu ra nước ngoài du học là có ý đồ gì? Cháu là con gái, nếu như ở bên ngoài người ta có ác ý gì với cháu thì biết phải làm sao?”
“Thím Ngô, cháu sẽ không đi du học.”
Lâm Khê thấy thím Ngô lo lắng cho mình, hơi xấu hổ, vội vàng nói rõ ràng với bà ấy.
“Thế thì tốt.”
Thím Ngô cầm tay cô, nói hiền hậu: “Tiểu Khê, thím biết nỗi khổ trong lòng cháu, tuy nhiên cậu Lương này ấy à, thím thấy tuy rằng nhìn hung dữ, có thể không quan tâm chăm sóc, cũng không biết dỗ người khác. Nhưng mà Tiểu Khê à, cuộc sống cần mấy cái màu mè làm gì?”
“Cháu có nhiều tiền trong tay như vậy, những người đàn ông màu mè đó mới không đáng tin cậy, sống cùng người đàn ông như này mới yên tâm. Lời của cậu ấy không dễ nghe, nhưng cũng là quan tâm cháu.”
Lâm Khê: Tự dưng cô lại thấy ngại ngùng.
“Thực ra cũng khá tốt.”
Không có quan tâm chăm sóc gì.
Tình hình của bọn họ, anh đối xử với cô cũng coi là rất tốt, rất tận tình tận nghĩa rồi.
Lâm Khê nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy bản thân tức giận như vậy cũng có phần vô lý.
Anh cũng không thích cô.
Tuy nhiên, nếu như anh thích cô thì sẽ ra sao?
Lâm Khê nói chuyện với thím Ngô trong phòng.
Trần Dã cũng đi tìm Lương Triệu Thành nói chuyện.
Trần Dã đi vào phòng của Lương Triệu Thành, ngồi một lúc Lương Triệu Thành mới về, mới tắm xong, cầm khăn mặt lau tóc.
Trần Dã nhìn anh, do dự một lát mới nói: “Anh Lương, anh có cảm thấy chị em kì lạ không?”
“Sao thế?”
Tay Lương Triệu Thành ngưng lại, lau một cái rồi dừng động tác lau tóc, nhìn Trần Dã.
“Em cứ cảm thấy chị em là lạ, lúc thì vui lúc thì không vui.”
Lương Triệu Thành không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận