Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 159 - Lúc có lúc không 1

Mặc dù coi thường, nhưng người ta đã bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện rồi.
Lâm Khê đương nhiên sẽ không mặc kệ cảm xúc, như vậy mới là gây sự vô cớ.
Ra vẻ thì ra vẻ đi, cô cũng biết giả bộ.
“Ừ, đương nhiên rồi.”
Cô gật đầu, làm ra vẻ mặt rất nghiêm túc: “Khoa chính quy của bọn họ hiện giờ tạm thời không có chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt cho học sinh trong nước, nếu như muốn xin thì phải xin đi chương trình sinh viên quốc tế. Sinh viên quốc tế phải có thành tích của kì thi tiêu chuẩn quốc tế cùng với chứng minh thành tích trung học.”
“Có điều kì thi nghệ thuật có chút đặc biệt, chỉ cần em có bằng tốt nghiệp trung học và thành tích thi đại học, tác phẩm tự sáng tác cùng với một đơn trình bày, cộng thêm một vài thư đề cử của một vài giáo viên, chắc bọn họ sẽ cho em cơ hội phỏng vấn. Chỉ cần tác phẩm của em có thể đạt đến tiêu chuẩn của bọn họ, cũng không phải là không có khả năng.”
Lương Triệu Thành bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu.
Anh nhớ đến bảng thành tích kia của cô, Toán bốn mươi lăm điểm, Chính trị hai mươi tám điểm, Địa lý năm mươi hai điểm, Ngữ Văn là tốt nhất, tám mươi hai điểm. Về phần tiếng Anh, anh chưa từng nghe cô nói tiếng Anh gì cả, cũng chưa từng nghe cô nói tiếng Anh của mình không tệ, chắc cũng không tốt được đến đâu.
Nhưng bây giờ cô ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, dáng vẻ nói chuyện, ánh sáng tự tin kiêu ngạo đó quả thực không che giấu được.
Cho nên, sự tự tin này của cô là từ đâu mà ra?
Nhưng mà nói thật, anh cũng rất thích dáng vẻ này của cô.
Đối mặt với dáng vẻ này của cô, cho dù muốn tức giận cũng không giận nổi.
Quan trọng nhất là, trong lời của cô quả thực không có bất kì quan hệ nào với người anh họ của Phương Đại Phú kia.
Anh chỉ nhìn cô như vậy một lúc, tâm trạng vốn có chút căng thẳng cũng giảm đi rất nhiều.
Chỉ cần cô không có quan hệ dây dưa gì với người đàn ông khác, tâm tư của cô trong sáng, cơn giận của anh ở chỗ cô vẫn luôn không kéo dài được bao lâu.
Tự tin thì cứ tự tin đi.
Cô muốn xin thì cứ xin đi.
Chỉ cần không liên quan đến người khác, bản thân cô muốn xin, dù xin được hay không cũng chẳng làm sao cả.
Ban đầu anh tức giận là vì tưởng rằng cô muốn cân nhắc việc thông qua anh họ của Phương Đại Phú đó để ra nước ngoài mà thôi.
Anh nói: “Tại sao phải lấy tài liệu của trường học ở bên kia, em sợ không thi đỗ trường ở chỗ chúng ta sao?”
Khoa nghệ thuật, cuối cùng anh cũng nhớ ra cô suốt ngày tô tô vẽ vẽ, cho dù là nói muốn học lại để thi đại học. Nói thật anh thấy thời gian làm bài của cô cũng rất có hạn, phần lớn thời gian đều là ngồi với bàn vẽ hoặc là trực tiếp cầm vở vẽ vẽ cái gì đó, thậm chí là lấy chỗ quần áo kia của cô ra cắt cắt xén xén, sửa sang một chút, váy áo ban đầu dường như trong chốc lát đã trở nên đẹp hơn.
Cô như vậy, vốn dĩ anh đương nhiên là thích.
Nhưng Hạ Hướng Viễn lại xây một cái nhà máy may mặc, có một lần thư ký của Hạ Hướng Viễn còn ‘vô ý’ nói với anh Hạ Hướng Viễn đã từng đi tìm Lâm Khê, muốn cô làm nhà thiết kế trang phục cho bọn họ, phụ trách tất cả bản thiết kế của bọn họ. Nói là với sự hiểu biết và khéo tay của cô, nhất định có thể khiến quần áo của bọn họ cực kỳ xuất sắc. Tiếc rằng vì Lâm Khê nói lớp học lại của lớp mười hai bận rộn, tạm thời từ chối, vì chuyện này mà ông chủ của bọn họ còn rất buồn.
Trong lòng anh vô thức có chút mâu thuẫn đối với việc cô làm những thứ này.
Cô luôn nói là muốn thi đại học, nhưng lại dành hết thời gian cho những việc này, lúc này anh cảm thấy cô quá tùy hứng.
Có lẽ là vì tư duy cứng nhắc, anh luôn cảm thấy nếu học đại học chẳng qua chỉ là học khoa kỹ thuật hoặc là văn học sư phạm gì đó.
Anh bước lên giúp cô thu dọn bát đũa, hỏi cô: “Có thể nói cho anh suy nghĩ của em không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận