Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 111 - Anh Ấy Luôn Yêu Thầm Tôi, Thích Tôi 3

Một lúc sau cầu thang lại có tiếng động, thím Ngô đi lên, nói với Lâm Khê: “Thím thấy Tiểu Diêu kia sao cứ là lạ, Tiểu Khê, cô ta có bắt nạt cháu không?”
Tuy nhiên nói xong bà ấy liếc mắt lại nhìn thấy Lương Triệu Thành đứng ở cửa phòng Trần Dã, giọng nói im bặt, hoài nghi nhìn Lương Triệu Thành rồi lại nhìn Lâm Khê.
Lâm Khê vờ như không biết.
Cô lắc đầu: “Không có, chỉ là hai hôm nữa anh trai chị ấy yêu cầu chị ấy chuyển đi nên chị ấy không thoải mái thôi.”
“Ừ, thế thì được, thế thì được.”
Thím Ngô nói: “Thế thì thím xuống nhà trước.”
Xoay người rồi đi xuống lầu.
Lâm Khê nhìn bóng lưng thím Ngô rồi lại nhìn Lương Triệu Thành.
Hiển nhiên những lời cô nói với Diêu Cầm trước đó anh đều nghe thấy rồi, sắc mặt xầm xì, không nhìn ra được trong lòng anh nghĩ gì.
Tuy nhiên Lâm Khê cũng không định giải thích với anh.
Cô hơi mất tập trung mà đá chân bàn: “Chị ấy nói tôi tư lợi giỏi tính kế, anh sớm muộn cũng nhìn rõ tôi, đến lúc ấy tôi không ràng buộc được anh.”
Ai muốn ràng buộc anh chứ?
Anh đừng treo câu đăng kí kết hôn trên miệng là được rồi.
Lương Triệu Thành vốn cũng tức giận.
Nhưng trước đó là tức giận kẻ thần kinh Diêu Cầm.
Nhưng lúc này thái độ của cô như vậy, hiển nhiên căn bản không để lời của Diêu Cầm vào lòng, cũng hoàn toàn không quan tâm anh đánh giá cô như thế nào. Hoàn toàn không quan tâm đến hôn nhân của bọn họ cuối cùng có thành hay không, mắt nhìn người của anh sâu rộng, điều này anh nhìn vô cùng rõ ràng.
Giống như trước đấy anh rõ ràng thấy được cô hoàn toàn không để ý tới Hạ Hướng Viễn.
Trước đây anh không biết, chí ít giờ biết rồi.
Cũng vì điều này, anh mới kiên quyết chuyện cưới xin này, không bài xích cô gần gũi.
Nhưng giờ sau khi hai người đã xảy ra chuyện trước đó, thái độ này của cô rõ ràng chọc giận anh.
Trong lòng giống như có ngọn lửa đang cháy.
“Không phải nói với em là nói với bọn họ chúng ta đã đăng kí kết hôn sao?”
Anh nén giận nói: “Như vậy sẽ có nhiều chuyện như vậy hả? Tôi đã nói với em rồi, nói với người khác chúng ta đã đăng kí kết hôn, những người bên ngoài tôi sẽ xử lý.”
Anh biết cô không còn ý gì với Hạ Hướng Viễn nữa.
Nhưng anh để bụng người khác mở miệng là nói cô và Hạ Hướng Viễn, nói hai người là thanh mai trúc mã, nói cô thích người đó, bị ép đính hôn với anh.
Vừa nghĩ đến là lửa giận trong lòng không thể ngăn nổi.
Lâm Khê kinh ngạc.
Cô đương nhiên nhìn ra anh rất tức giận.
Hai tiếng đồng hồ trước anh còn ôm hôn cô mà, đó còn là nụ hôn đầu của cô nữa chứ, cô còn vui sướng hồi tưởng lại, nhưng chớp mắt người phụ nữ thích anh nói cô tư lợi tính kế anh, anh còn sầm mặt tức giận cô, đều là lỗi sai của cô hả?
Quả nhiên là chẳng thể nói chuyện được.
Làm sao có thể cùng chung sống với người như thế này?
Cho dù cô thèm muốn cơ thể của anh thì cũng chẳng thể chịu được nỗi tức giận này ấy chứ?
Cô trừng mắt nhìn anh, cắn môi liên tục, sau đó tức giận nói: “Ràng buộc không được thì ràng buộc không được thôi, lẽ nào chuyện cưới xin với anh không thành thì là chuyện đáng bị người khác cười nhạo hả? Vớ va vớ vẩn.”
Không phải tất cả mọi người đều cảm thấy cô không thi đỗ đại học chỉ còn con đường lấy anh ư?
Cô giơ chân đá vào ghế, không muốn nói chuyện với anh nữa, xoay người đi về phòng mình.
Lương Triệu Thành: ???
Anh tiến lên giơ tay kéo cô lại, nén giận nói: “Lâm Khê, rốt cuộc là em làm sao? Em bây giờ như vậy, có phải vẫn một lòng muốn hủy bỏ hôn ước, vậy lúc trước em làm vậy là vì cái gì?”
Nhìn thấy cô bị anh túm lấy kinh hoàng nhìn anh, hai mắt mở lớn ngập tràn sợ hãi, khuôn mặt đó cuối cùng cũng nhắc nhở anh cô vẫn còn nhỏ, con mẹ nó chứ, vẫn còn nhỏ.
Anh nhẫn nhịn thêm: “Tôi biết em vẫn còn nhỏ, tôi cũng không biết trong lòng em nghĩ gì, tuy nhiên tôi nói cho em biết, tôi mặc kệ trong lòng em nghĩ gì, nhưng nếu muốn hủy bỏ hôn ước, không, muốn ly hôn thì sau này đừng có mà nghĩ. Những chuyện khác em tùy hứng tôi có thể theo em, nhưng chuyện này đừng có mà làm loạn với tôi nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận