Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 106 - Đột Phá 1

Lâm Khê trốn trong chăn trong phòng, hận không thể dùng tay gõ đầu mình.
Lương Triệu Thành bị đẩy ra ngoài cửa, đứng bên ngoài nhíu mày nhìn cánh cửa đóng chặt.
Anh phát hiện ra tầm ảnh hưởng của cô đối với bản thân mình, cũng phát hiện ra cô đồng ý cùng anh gần gũi, mới quyết định giải quyết dứt khoát, trực tiếp quyết định tránh cho lộn xộn sau này.
Nhưng lúc này anh nhìn vào cánh cửa bị đóng, nghĩ tới cô nghe thấy lời của anh xong liền trợn tròn mắt, dáng vẻ sợ hãi khiến anh bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười.
Thỉnh thoảng lại lộ ra móng vuốt nhưng không thể hành động được.
Anh nhớ tới hôm trước cô xốc nổi gào lên với Hạ Mỹ Liên: “Ngủ với chồng cô à?”
Lương Triệu Thành chưa từng có quan hệ với bất cứ cô gái nào.
Nhưng lúc anh ở biên giới, nghe thấy không ít lời thô tục.
Không có phụ nữ, chỉ là lúc đó không có hứng thú.
Nhưng một chút này của cô, không đủ để anh nhìn ngắm.
Tuy nhiên có lẽ anh quả thực phải nhường nhịn cô một chút.
Không thể dùng cách lỗ mãng cộc cằn.
Dù sao thì cô cũng không phải những binh sĩ da dày thô ráp đó, cũng không phải những người chịu không nổi là biến đi.
Anh xuống lầu.
Mới xuống lầu thì thím Ngô đi từ bếp ra, bưng một bát trà giải cảm màu vàng nhạt, nói với Lương Triệu Thành: “Nấu xong rồi, là trà hoa sen hoa nhài mà Tiểu Khê thích, trà này hai hôm trước con bé dạy tôi đó. Cậu Lương, cậu bưng lên trên cho cô ấy đi.”
Lương Triệu Thành nhìn vào bát trà giải cảm đó một giây, sau đó giơ tay nhận lấy: “Được.”
Lại đi lên trên.
Lại gõ cửa.
Lâm Khê ở trong phòng lúc này mãi mới hồi lại một chút.
Khó chịu đến mức không còn sức, kéo chăn ra thở hắt ra một hơi.
Bên ngoài không có người lên tiếng, nghĩ chắc là thím Ngô nên cô thở chậm mấy nhịp rồi ỉu xìu bò dậy ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra nhìn thấy Lương Triệu Thành cao ráo đứng đó, chiều cao cao gần bằng cửa lại khiến cô khiếp sợ.
Lâm Khê đúng thật là.
Cô cũng chẳng muốn câu nệ với anh nữa, vò đầu rồi đưa tay ra muốn đóng cửa luôn.
Anh giơ chân chặn lại, đưa cái bát trong tay ra: “Canh giải cảm thím Ngô nấu cho em, uống đi.”
Lâm Khê nhìn bát canh trên tay anh, cắn răng, đưa tay đỡ lấy, nóng hổi nên xoay người đi nhanh đặt lên trên bàn, quay đầu lại thì phát hiện ra anh cũng theo cô vào phòng.
Anh nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Chúng ta có chuyện gì mà nói?
Khả năng nói chuyện khoác lác của Lâm Khê cũng khá là lạnh lẹ, nhưng ở chỗ anh chẳng nói được câu tốt đẹp nào, mỗi lần đều bị chặn cứng họng.
Cách suy nghĩ của hai người hoàn toàn khác nhau, nói chuyện cái gì?
Lúc này Lâm Khê căn bản không muốn nói chuyện với anh!
Thi đại học, cách xa người này, còn không được sao?
Hừ, còn nói cô “đến tiếng Anh cũng không biết, thành tích cũng không ổn, đại học nước mình còn không đỗ, du học thì học được cái gì”. Cô không biết tiếng Anh? Trình độ tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ của cô mà cô không biết? Tức chết cô mất!
Lâm Khê mặc kệ anh, nhưng đứng so khí thế với anh thì cô không so được, cũng chẳng thèm nhìn anh mà uống luôn bát canh giải cảm, tuy vẫn còn hơi nóng, nhưng nhịn nuốt xuống.
Lương Triệu Thành nhìn dáng vẻ tức giận của cô, trong lòng không hiểu sao thấy mềm mại.
Anh dùng giọng điệu đã ôn hòa mà anh có thể có để nói: “Ban nãy nói như vậy có thể em cảm thấy quá đường đột, nhưng chúng ta đã như vậy rồi, trực tiếp nói với bên ngoài chúng ta đã đăng kí kết hôn là cách tốt nhất đối với em.”
Lâm Khê suýt chút nữa bị sặc.
“Chúng ta đã như vậy”, chúng ta đã làm sao cơ?!
Cô cương quyết nuốt hết chỗ canh còn lại xuống, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, nói: “Không cần, tôi không cần tốt như vậy, hiện tại tôi rất tốt. Còn nữa, anh nói tôi không thi đỗ đại học thì tôi không thi đỗ đại học à? Đợi tôi thi đỗ đại học thì chúng ta hủy bỏ hôn ước!”
Mặt Lương Triệu Thành đen sì, giọng điệu cũng bỗng trở nên cứng rắn: “Hủy bỏ hôn ước, hủy bỏ hôn ước, sao em cứ treo trên miệng suốt cả ngày vậy? Tôi biết em còn nhỏ tuổi, nhưng Lâm Khê, em cũng quá phóng khoáng rồi, em coi quan hệ nam nữ tùy tiện như thế sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận