Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 143 - Em không còn nhớ nữa 2

Nếu như là mấy tháng trước, Hạ Hướng Viễn đã là Hạ Hướng Viễn của lúc này, cô cũng vẫn còn nhớ mãi không quên anh ấy, anh sẽ trực tiếp giải trừ quan hệ giữa hai người.
Nhưng bây giờ đừng nói đến chuyện buông bỏ cô.
Chỉ là lúc Hạ Hướng Viễn đến nói những lời này với anh, anh nghe được, trong lòng đều như đang có lửa đốt.
Chuyện này không liên quan đến gần gũi da thịt.
Anh chỉ cần nghĩ đến suy nghĩ đó là không kìm được mà nóng ruột.
Anh không biết rằng đây rốt cuộc là chuyện gì.
Anh đưa tay xoa xoa lên má cô, nhìn cô dẩu môi như thường ngày, không vui quay mặt sang chỗ khác, khóe miệng anh hơi kéo lên: “Trước kia em rất sợ anh.”
Dừng một chút, lại nói: “Trước kia em vẫn luôn muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này với anh đúng không? Tại sao bỗng nhiên lại thay đổi? Còn nói chuyện chúng ta đã kết hôn cho bạn học của em?”
Lúc này tâm trạng của anh không tốt, nhưng lúc nói chuyện với cô, giọng nói vẫn dịu dàng hiếm thấy.
Nhất là ở câu cuối cùng, thật sự có thể nói là ngọt ngào.
Cô vậy mà lại nghe được cảm giác ngọt ngào từ trong lời của anh.
Lâm Khê nghiêng đầu, đôi lông mi như lông vũ của cô run rẩy nhìn anh, nói: “Anh muốn nghe lời thật hay là giả?”
Trong lòng anh thầm nghĩ, đương nhiên là lời thật.
Nhưng im lặng một chút, lại nói: “Đều nói đi, anh muốn nghe hết.”
Nói dối đương nhiên là những lời dỗ dành anh, anh bỗng nhiên cảm thấy, nghe những lời ngon ý ngọt của cô đối với anh một chút cũng không sao, anh vẫn muốn nghe.
Lâm Khê mím môi bật cười: “Trước kia sợ anh là vì anh thực sự luôn hung dữ, đương nhiên là em phải sợ anh rồi, bây giờ có lúc vẫn sợ anh. Sau đó tại sao bỗng nhiên lại thay đổi à? Nói dối là, vì biết được nhân phẩm anh quý giá, đáng để phó thác, đây là một cuộc hôn nhân tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa, cho nên cảm thấy vẫn nên gả cho anh.”
“Còn nói thật?”
“Nói thật?”
Lâm Khê lại cười, đưa tay đặt lên bả vai anh, ôm lấy cổ anh, gương mặt dán lên cổ anh, hạ giọng nói: “Nói thật là em rất thích anh, nhìn thấy anh sẽ không kìm được nhịp tim, rất muốn hôn anh, cũng muốn anh hôn em. Trước kia đối với người khác em chưa từng có cảm giác này, sau này không biết sẽ có không, có thể là sẽ có, nhưng đó là chuyện sau này rồi, bây giờ chỉ có một mình anh, lấy anh làm chồng hình như vẫn được.”
Anh lập tức ôm lấy cô, sau đó lại tách ra, ép xuống hôn lên môi cô.
Khắc chế, nhưng so với ban đầu còn mãnh liệt hơn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, anh mới buông cô ra, ôm cô vào trong lòng: “Sau này nếu em dám hôn người khác, anh sẽ bóp chết em.”
Chuyện trước kia anh không quản được.
Nhưng chuyện của sau này tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Ban đầu Lâm Khê bị hôn đến mơ màng, nghe thấy câu này xong lại bị dọa sợ hết hồn.
Cô giương mắt lên nhìn anh, đối mặt với ánh mắt của anh, trong ánh mắt u tối nặng nề lại mang theo sóng lớn mãnh liệt. Cô giật mình, điều anh nói e là thật.
Cô kéo lấy áo anh, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu như kiếp trước có người đàn ông nào nói như vậy, cô nhất định sẽ cảm thấy sợ tên này có bệnh, đương nhiên là sẽ chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhưng vào lúc này, hình như lại không phải như vậy.
Cô muốn nói, anh sẽ không làm vậy.
Nhưng nếu nói như vậy, chẳng phải nói rằng cô sẽ hôn người khác sao? Vẫn nên đừng khiêu khích anh thì hơn.
Cô như vô ý mà kéo lấy áo anh, một lúc sau mới mềm mại nói: “Anh vẫn chưa nói với em hôm nay đã có chuyện gì. Thường ngày anh không như vậy, bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, trước kia lúc ở bên ngoài em muốn hôn anh một chút anh sẽ khiển trách em.”
“Không có chuyện gì.”
Anh vỗ về cô: “Chỉ là quá bận rộn, nhớ đến em nên muốn đưa em ra ngoài đi dạo một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận