Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 475 - Vô ích 3

Lâm Khê gặp lại bọn họ lần nữa trước khi cô trở về thành phố Bắc.
Cô đã gửi bức chân dung cho vợ của Jonny là Sylvie, cả hai nhìn nhau và bật cười.
Lâm Khê nói với Sylvie: "Cảm ơn cô đã mời tôi nhưng tôi cũng yêu chồng tôi như cái cách mà cô yêu chồng của cô vậy. Vậy nên trong khoảng thời gian ngắn tôi sẽ không cân nhắc đến việc học ở nước ngoài, bởi vì tôi yêu vẽ, vì tình yêu nhiệt thành, vì muốn thể hiện cảm xúc hòa thêm sự phong phú cho cuộc sống của chính mình, không phải là vì tài nghệ gì đó. Vì vậy tôi chắc chắn sẽ không thay đổi sự lựa chọn vào phút chót. Nhưng nếu có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ đến thăm cô."
Sylvie nghe xong rất cảm động, đưa tay ôm lấy cô.
Khi Lâm Khê đi khỏi đó, Sylvie sẵng giọng nói với Jonny: "Jonny, chúng ta làm thế là vô đạo đức, ban đầu em vẫn tự hỏi tại sao anh Hạ lại đồng ý quyên góp cho phòng trưng bày của anh nhưng lại kèm theo điều kiện là anh phải nhận cô Lâm làm học trò, em còn tưởng rằng anh ta vì cô ấy... Than ôi, đúng là vì cô ấy, nhưng mà là để tách cô Lâm ra khỏi chồng cô ấy, có phải không?"
Jonny: "..."
Thật ra ngay từ đầu anh ta đã không thực sự suy nghĩ theo hướng này.
Anh ta lắc đầu và gọi một cuộc gọi điện thoại, nói với người ở đầu dây bên kia: "Rất xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức, nhưng cô ấy vẫn từ chối lời mời của chúng tôi. Nhưng cô ấy thực sự là một cô gái rất đặc biệt, hơn nữa còn rất có tư chất, có lẽ lời mời vẫn sẽ có hiệu lực."
"Được."
Hạ Hướng Viễn ở đầu bên kia nói: "Cho dù cô ấy có chấp nhận hay không thì lời hứa quyên góp của tôi vẫn sẽ có hiệu lực."
Anh ấy cúp máy, ấn chặt mi tâm.
Nửa năm trước, anh ấy tình cờ gặp Jonny ở Anh. Hạ Hướng Viễn có đôi chút ấn tượng về bậc thầy sơn dầu hàng đầu của thế hệ sau này. Bởi vì anh ấy đã tham dự một buổi đấu giá, trong đó có một bức tranh sơn dầu do một vị họa sĩ đã mất vẽ, người vợ của vị họa sĩ đã mất ấy mang ra một trong những tác phẩm cũ của chồng mình và bán đấu giá mười sáu triệu đô.
Khi đó anh ấy lập tức nghĩ đến Lâm Khê.
Anh ấy vô cùng rõ ràng đối với dự định ban đầu của cô là đăng ký vào Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, nhưng cuối cùng cô lại chọn Học viện mỹ viện Bắc Thành.
Vì vậy, anh ấy đã mua một số bức tranh của Jonny, đồng thời nói với bên kia rằng bản thân rất sẵn lòng quyên góp một khoản tiền cho phòng trưng bày của Jonny, miễn là anh ta có thể mời được Lâm Khê và nhận cô làm học trò của mình.
Anh ấy cũng không đặt hết tất cả hy vọng vào đó.
Ngay cả khi quyên góp một khoản tiền lớn thì khoản đầu tư của anh ấy vào Jonny vẫn sẽ thu được lợi nhuận và không tốn tiền.
Nhưng, khi nhận được tin tức này, Hạ Hướng Viễn vẫn cảm thấy mất mát.
Cô đã từ chối lời mời của Jonny và Học viện Mỹ thuật Firenze vì Lương Triệu Thành, chẳng lẽ tầm quan trọng của Lương Triệu Thành đối với Lâm Khê lớn đến như vậy sao?
Hạ Hướng Viễn đang chìm trong cảm giác mất mát thì Nguyễn Ngôn đã đi tới.
Nguyễn Ngôn nói với anh ấy: "Vô dụng thôi, tổng giám đốc Lương hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú gì đối với những người con gái khác. Tôi đã làm việc trong công ty đó suốt nửa năm, hơn phân nửa đồng nghiệp nam trong công ty đều có ấn tượng tốt về tôi. Nhưng mà tổng giám đốc Lương lại không thèm bố thí cho tôi dù chỉ là một cái liếc mắt dư thừa… Nếu như không phải anh ấy đã có vợ rồi thì tôi còn nghi ngờ anh ấy thật sự là con người máu lạnh vô tình không có tình cảm, hoặc là người hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ rồi cơ đấy."
Hạ Hướng Viễn vốn đang có cảm giác nghẹn ứ.
Nhưng ngay khi nghe những gì Nguyễn Ngôn nói, một luồng hỏa khí lập tức dâng trào
Anh ấy lạnh lùng nói: "Tôi đã nói với cô rằng đừng nên quá mức nóng vội."
Cho đến tận bây giờ, anh ấy chưa bao giờ dao động suy nghĩ.
Nguyễn Ngôn bị sắc mặt Hạ Hướng Viễn dọa cho hoảng sợ, cuối cùng vẫn muốn tranh thủ một chút cho bản thân, cô ta nói: "Có điều, tôi cảm thấy chỉ là vô ích mà thôi. Hiện tại tôi đã bị điều đi Hoa Thành, có lẽ sẽ không được điều về nữa. Có chuyện này hẳn là anh không biết, anh ta quả thật hoàn hảo không chê vào đâu được, tôi đã vào công ty được nửa năm nhưng vẫn không thể nào tìm ra được một chút cơ hội nhỏ nhoi nào… Ở công ty, tôi không hề thể hiện ra bất kỳ ý tứ nào đối với anh ta mà chỉ luôn cố gắng hoàn thành công việc của mình thật tốt. Nhưng mà cuối cùng chỉ cần một lời nói của vợ mình mà anh ta đã đuổi tôi đi."
Hạ Hướng Viễn: "..."
Quả thật là anh ấy nghẹn ứ đến mức muốn thổ huyết luôn rồi!
Nếu như chuyện này đơn giản như thế thì anh ấy cần gì phải cẩn thận từng li từng tí, quanh đi quẩn lại, tiêu hao nhiều thời gian và công sức, lãng phí biết bao nhiêu tâm tư như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận