Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 422 - Điều tốt đẹp bất ngờ 3

"Cậu hỏi tôi lấy sức mạnh từ đâu à?"
Cô ung dung nói: "Tất nhiên tôi có rất nhiều sức mạnh, chẳng hạn như tôi có tiền, tôi có khả năng kiếm sống, ngay cả khi lãnh đạo trường tức giận đuổi học tôi thì tôi vẫn cảm thấy bản thân sẽ có thể tự vẽ ra những tác phẩm của riêng mình, nhưng những sức mạnh này là do tôi tự tạo ra cho chính mình, hoàn toàn không liên quan đến những người khác."
Chu Vân Vân kinh ngạc nhìn cô.
"Tất nhiên, không có tham vọng cũng tốt..."
Lâm Khê nhún vai, cuối cùng nói: "Nếu cậu muốn dính vào những lợi ích mà quyền thế sau lưng cậu ta mang lại cho cậu, vậy cậu cũng đừng ghét việc cậu ta sử dụng quyền thế để xem nhẹ cậu, chèn ép cậu, đừng cảm thấy oan ức, không muốn phải sống bằng cách nhìn sắc mặt của người khác thì cậu phải biết tự đứng lên. Tương tự, muốn người khác tôn trọng cậu thì trước tiên cậu phải học cách tôn trọng chính mình."
Nói xong cô xoay người rời đi.
Hôm sau Lâm Khê đến trại tạm giam, thuận tiện cũng nhìn thoáng qua Hứa Đan.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà dường như linh hồn trên người cô ta đã bị rút sạch.
Vẻ mặt cô ta tiều tụy chết lặng, ánh mắt trống rỗng, cho đến khi nhìn thấy Lâm Khê mới đột nhiên run rẩy.
Lâm Khê tự nhận mình không phải là người lạnh lùng, tàn nhẫn, lòng dạ độc ác.
Nhưng lòng tốt của cô cũng có điểm giới hạn.
Chuyện của Chu Vân Vân khi khai giảng, lần ấy cô hắt một ly nước chửi bới một trận, cô thực sự đã bỏ chuyện này sang một bên.
Sau đó Hứa Đan khóc lóc kể lể với cha mẹ cô ta, cha mẹ cô ta đến tìm giáo viên và lãnh đạo trường học. Khi ấy cô đã tát Hứa Đan một cái, đánh bay tin đồn và cũng gạt chuyện này đi, không thèm để trong lòng.
Cô không thực sự kiếm chuyện gây sự với bọn họ, miễn là tâm trí của họ ngay thẳng thì đối với bọn họ mà nói, đây chẳng là gì cả.
Giống như những cuộc tranh cãi vặt vãnh giữa bạn bè cùng lớp, chắc chắn sẽ không bao giờ thực sự làm hại người khác.
Mặc dù cuộc tranh giành này lớn hơn.
Nhưng lần này đã chạm vào điểm giới hạn của cô.
Một người phải thiếu tôn trọng cuộc sống của người khác, không đặt sống chết của người khác vào mắt đến mức nào thì mới có thể viết một lá thư xấu xa bẩn thỉu đến mức đó và gửi cho chồng, nhà chồng của đối phương chỉ vì muốn dồn đối phương vào chỗ chết như thế chứ?
Một người như vậy còn có thể cứu chữa được à?
Đó là sự ác độc đã ghim tận sâu vào xương tủy.
"Cậu biết tại sao tôi biết thông tin của cậu, làm sao biết được tướng quân Lương là cha chồng của cậu, làm sao biết được địa chỉ của ông ta không?"
Hứa Đan nhìn Lâm Khê nói.
Lâm Khê lạnh lùng nhìn cô ta, nói: "Điều đó có quan trọng không?"
"Đối với tôi không quan trọng,..."
Hứa Đan nhìn Lâm Khê, cô ta thật sự rất chán ghét dáng vẻ ung dung kiêu ngạo của cô.
Đúng vậy, trước kia người khác luôn nói cô ta thanh cao kiêu căng nhưng lại nói Lâm Khê thân thiện ra sao, dễ gần biết bao, những người đó đều bị mù rồi sao?
Rõ ràng Lâm Khê mới là người kiêu ngạo nhất.
Rõ ràng những cái gọi là thân thiện đó đều là giả vờ.
Cô ta nhìn Lâm Khê, cắn răng, tiếp tục rặn ra từng câu từng chữ: "Nhưng chắc chắn quan trọng đối với cậu. Cậu quay về ký túc xá nhìn lại bàn học của tôi, ở trong cùng ngăn kéo có một tấm băng ghi âm, cậu có thể lấy ra nghe một chút. Không đúng... Tôi cho cậu luôn đấy, dù sao tôi giữ lại cũng vô dụng mà thôi."
"Đó là cuộc đối thoại của tôi với Lương Tuyết Đình. Cậu không biết đâu, thật ra Lương Tuyết Đình và tôi cũng coi như là bạn học, trước kia chúng tôi từng học chung một thầy dạy mỹ thuật. Lâm Khê à, e rằng cậu không biết Lương Tuyết Đình chán ghét cậu đến mức nào đâu. Vì thế không chỉ có một mình tôi ghét cậu, cậu thật sự khiến người ta chán ghét."
Lâm Khê không ngờ cô ta nói như vậy nhưng lại cảm thấy dường như không có gì bất ngờ.
Cô "hừ" nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Đến lúc này rồi mà cậu còn muốn khiến tôi không được thoải mái sao? Có điều chỉ sợ cậu không biết một điều, tôi vốn không thèm để ý đến thái độ của Lương Tuyết Đình đối với tôi. Cậu nghĩ rằng khi tôi nghe được băng ghi âm thì trong lòng sẽ hoảng hốt, hoặc là nếu tôi mang theo băng ghi âm chạy đi tìm Lương Tuyết Đình đối chất, sau đó người nhà họ Lương sẽ càng thêm chán ghét tôi rồi gây ra ảnh hưởng xấu với tôi à? Vậy thì tôi nói cho cậu biết, có lẽ cậu phải thất vọng rồi đấy. Tôi vô cùng đánh giá cao món quà này của cậu, tính ra còn khá hữu ích đối với tôi nữa."
Nó thực sự hữu ích.
Cô nói xong thì đi khỏi đó.
Vốn dĩ đến nhìn cô ta chẳng qua chỉ là việc làm cho phải phép mà thôi.
Cô không cần phải để ý đến Hứa Đan nữa, chỉ cần đốc thúc nhà trường xử lý cô ta là được.
Có điều sau khi trở về ký túc xá, cô thật sự lấy được một băng ghi âm trong ngăn kéo của Hứa Đan, Lâm Khê mở ra nghe thử thì cảm thấy rất thú vị, sau đó cô thu băng lại thêm vài bản nữa nhằm phòng ngừa chuyện xui rủi.
Trước kia luôn nghe Trịnh Thanh Thanh nói Lương Tuyết Đình vì chồng chưa cưới kia của cô ta mà âm thầm giúp đỡ Dung Hoa An, âm thầm giẫm đạp cô.
Nhưng đó cũng chỉ là nghe nói, dù sao vẫn không có bằng chứng.
Bây giờ, bằng chứng đã nằm trong tay.
Cô thực sự không nghĩ rằng bản thân sẽ nhận được thứ như vậy từ chỗ Hứa Đan.
Điều tốt đẹp bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận