Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 154 - Dỗ dành con bé 2

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Phương Đại Phú khoát tay.
Anh ta cười nói: “Lần trước anh nói với anh họ về việc em nghe ngóng tin tức của khoa Nghệ thuật trường đại học Trung văn Hồng Kông, anh họ anh đặc biệt đến trường học hỏi thăm, nói là trước đây khoa Nghệ thuật không có tiền lệ tuyển sinh nội địa.”
“Nếu như em muốn xin tuyển sinh, có thể thử trực tiếp nộp tác phẩm và thư xin phép, tốt nhất là có được thư giới thiệu của mấy vị bậc thầy trong ngành mỹ thuật, như vậy chờ sau khi có thành tích thi đại học, bọn họ sẽ tổng hợp lại cân nhắc xem có thể đặc cách thu nhận hay không.”
Lúc đó giáo viên còn nói, xin vào khoa chính quy có quy trình hệ thống và tuyển sinh liên tiếp cụ thể hoặc là yêu cầu thành tích về kì thi quốc tế, có điều nếu như cô học xong khoa chính quy, sau này nếu xin vào học nghiên cứu sinh, ngược lại sẽ dễ hơn một chút, có điều những thứ này Phương Đại Phú không nói nữa.
Anh ta lại bổ sung : “Anh họ anh đã liên lạc với thầy Lý Tiến Nhất, thầy Lý nói nếu như em muốn xin thì thầy ấy có thể giúp em viết thư giới thiệu.”
Lúc này Lâm Khê thực sự đã động tâm.
Muốn mấy vị lão làng trong ngành mỹ thuật viết thư giới thiệu cho cô, ở đây cô không quen vị lão làng trong ngành mỹ thuật nào cả, thậm chí hoàn toàn không có cầu nối trong ngành mỹ thuật. Trước kia nguyên chủ có học vẽ cũng chỉ là học cùng một giáo viên mỹ thuật bình thường ngoài giờ học mà thôi.
Cô không biết tình hình bây giờ của Lý Tiến Nhất, nhưng ở kiếp sau, ông ấy là giáo sư vinh dự của trường đại học Trung văn, nói không chừng bây giờ đều đã quen biết với các thầy giáo ở bên kia, có thể có thư giới thiệu của ông ấy đương nhiên là tốt.
Nhưng dù sao cô cũng không phải là Lâm Khê ban đầu, thứ khiến Lý Tiến Nhất xúc động là tác phẩm của nguyên chủ chứ không phải của cô. Cho nên cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần trước anh họ của anh chỉ mang đi hai bức tranh sơn thủy của em, hơn nữa còn là tác phẩm em vẽ từ rất lâu về trước, gần đây em đã đổi cách vẽ khác. Sau này nếu như thuận tiện anh có thể hỏi địa chỉ của thầy Lý giúp em được không? Em sẽ gửi thẳng cho ông ấy một vài tác phẩm, nhờ ông ấy xem giúp một chút.”
Vì Lý Tiến Nhất là một họa sĩ có danh tiếng rất cao ở kiếp sau, cho dù là tính cách hay là học thuật cô đều sẽ tin tưởng.
Nhưng anh họ của Phương Đại Phú lại muốn mua nhà của cô.
Nói thật Lý Tiến Nhất thật sự thưởng thức tác phẩm của nguyên chủ hay chỉ là lời từ một phía của người anh họ kia của Phương Đại Phú, cô hoàn toàn không biết, cho nên có thể trực tiếp liên lạc là tốt nhất.
Phương Đại Phú hơi ngẩn ra, nói: “Được, được, anh sẽ hỏi anh họ giúp em.”
Lâm Khê cảm ơn Phương Đại Phú rồi khách sáo tiễn anh ta ra ngoài, sau đó vừa mở cửa đã nhìn thấy Lương Triệu Thành ở bên ngoài.
Phương Đại Phú nhìn thấy Lương Triệu Thành cũng có chút chột dạ.
Thật ra anh ta cũng không làm gì, lần này là Lâm Khê chủ động nhờ anh ta giúp, cũng không biết anh ta chột dạ cái gì.
“Tổng giám đốc Lương.” Phương Đại Phú vội vàng chào hỏi.
Lương Triệu Thành gật đầu với anh ta, ánh mắt từ trên người anh ta chuyển sang Lâm Khê đang cười híp mắt.
Đợi khi Phương Đại Phú rời đi, Lương Triệu Thành vào nhà, ánh mắt hơi dừng lại trên tập tài liệu kia một chút, sau đó giống như tùy ý hỏi: “Phương Đại Phú đến đây làm gì vậy?”
Vì vẫn chưa bắt đầu đăng kí nên Lương Triệu Thành cũng chưa từng hỏi cô chuyện thi đại học, cho nên Lâm Khê chưa từng thảo luận chuyện này với anh.
Lúc này anh hỏi đến, đương nhiên là cô sẽ không giấu anh, vì vừa rồi nói chuyện với Phương Đại Phú, cô thậm chí còn có ý định thảo luận với anh.
Cô cầm tài liệu trên bàn, cười nói: “Là tài liệu tuyển sinh của khoa Nghệ thuật trường đại học Trung văn Hồng Kông, em xem xem có cơ hội xin qua đó không.”
Sắc mặt Lương Triệu Thành lập tức trầm xuống.
Anh lạnh lùng nói: “Không phải anh đã từng nói với em đừng có nghe những chuyện mà tên Phương Đại Phú kia nói rồi sao? Những lời đó của anh ta có mấy lời có thể tin? Em biết gã anh họ kia của anh ta có tâm tư gì không?”
“Chỉ là vài bức tranh đã trăm phương nghìn kế, khuyến khích em đủ kiểu để em đi du học, em nghĩ về thành tích của em xem, tiếng Anh của em như thế nào? Du học? Em thực sự không biết người đó có thể có tâm tư gì?”
Đang yên đang lành đưa cho người ta vài bức tranh, anh ở đây hơn hai năm, hai người ở bên nhau gần nửa năm, cô chưa từng tặng bức tranh nào cho anh cả.
Lâm Khê: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận