Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 416 - Kiêu ngạo 1

"Chuyện xấu gì chứ? Lâm Khê, nếu cậu muốn nổi điên thì cũng đừng nổi điên với tôi như thế, người khác có thể nâng niu dung túng cho cậu nhưng tôi thì không!"
Trong lòng Hứa Đan rối bời, không biết vì cái gì mà trong lòng cô ta như thể dâng lên từng cơn hoảng hốt bất an. Cô ta muốn đẩy Lâm Khê ra, muốn đoạt lại quyển sách trong tay Lâm Khê lại nhưng bóng ma lúc trước bị Lâm Khê cho một cái tát vẫn còn có. Cô ta biết Lâm Khê biết võ, nếu đánh nhau với Lâm Khê thì cô ta không phải đối thủ của Lâm Khê. Vì thế cô ta càng thêm hoảng hốt, chỉ có thể cố gắng gắng gượng: "Lâm Khê, tôi còn phải về nhà nên không có thời gian ở đây làm chuyện khùng điên với cậu, trả sách lại cho tôi nhanh!"
Lâm Khê cười nhạt.
Nhưng không đợi cô kịp mở miệng, trên góc trần ký túc xá đột nhiên vang lên một âm thanh: "Phòng ký túc xá 303: Hứa Đan, Lâm Khê, cố vấn khoa mỹ thuật đang có việc cần tìm, mời hai người xuống lầu! Cố vấn khoa mỹ thuật đang có việc cần tìm, mời hai người xuống lầu."
Bộ dạng thoi thóp như cá bị ép vào bãi bùn và tất cả sự hoảng loạn trên mặt Hứa Đan thoáng chốc tan biến. Cả người cô ta tựa như được hồi sinh, Hứa Đan hung ác trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Khê, không thèm quan tâm đến tập sách đang lộn xộn trên mặt đất và cả quyển tập trên tay Lâm Khê nữa, cô ta đưa tay cầm lấy cái cặp trên bàn đeo lên, sau đó lách qua Lâm Khê rồi đi về phía cửa.
Lâm Khê cũng không quá gấp gáp đi đến đó.
Cô quay đầu nhìn về phía mấy người bạn cùng phòng đang trợn mắt hốc mồm ngó qua ngó lại trên người cô và Hứa Đan, nói: "Chu Vân Vân, Vương Nhiên, Tôn Minh Minh, Triệu Ức Tuyết, nếu các cậu rảnh rỗi thì đi chung qua đó đi. Có lẽ cố vấn gọi chúng ta đến văn phòng khoa mỹ thuật có việc gì đấy."
"Tiểu Khê..."
Vương Nhiên phản ứng lại, cô ấy nói: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Lâm Khê quay đầu nhìn về phía cửa, Hứa Đan vội vàng đi, nơi đó đã không còn thấy bóng dáng của cô ta nữa.
Cô khẽ cười: "Thứ hai này, một ngày trước kỳ thi cuối kỳ diễn ra, đã có ai đó đã gửi một xấp thư tố cáo cho lãnh đạo nhà trường, lãnh đạo khoa và các thầy cô có liên quan để tố cáo rằng tớ và thầy Phó có mối quan hệ nam nữ bất chính, tố cáo tớ lợi dụng mối quan hệ này để chiếm lấy rất nhiều lợi ích mà tớ không xứng đáng để có, bao gồm vị trí trợ lý đặc biệt trong cuộc triển lãm tranh, xếp hạng những biên tập viên các tác phẩm của của sinh viên trong cuộc triển lãm và khiến những bạn học khác cảm thấy bất bình. Người đó yêu cầu nhà trường nghiêm khắc trừng phạt tớ và thầy Phó nhằm lấy lại bộ mặt công minh của nhà trường."
Mọi người: "..."
Đến mức này rồi sao các cô không hiểu được nữa đây!
"Khốn khiếp!"
Vương Nhiên tức giận đỏ bừng mặt, lập tức mở miệng chửi tục.
Lúc này gương mặt Tôn Minh Minh và Triệu Ức Tuyết cũng tràn đầy sự tức giận.
Nhưng vẻ mặt Lâm Khê lại khá bình tĩnh, cô liếc mắt nhìn dáng vẻ sợ hãi hoang mang của Chu Vân Vân, gần như lúc này mặt cô ta đã chuyển sang trắng bệch, cô nói: "Đi thôi, tất cả cùng đi chung đi. Các cậu chính là người biết rõ nhất mọi chuyện đã xảy ra, cho dù là chuyện tớ đảm nhiệm vị trí trợ lý đặc biệt của triển lãm hay chuyện giữa tớ với Hứa Đan cũng vậy. Hôm nay cảnh sát cũng có mặt, nói không chừng còn cần các cậu đứng ra hỗ trợ làm chứng đấy, vậy nên chúng ta đi cùng với nhau đi."
Mấy người các cô bước xuống cầu thang, Hứa Đan đã đứng bên ngoài.
Hứa Đan nhìn thấy Chu Vân Vân và mấy người Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết, Tôn Minh Minh thì khẽ nhíu mày rồi nhìn về phía người hướng dẫn.
Cô ta vừa mới xuống, theo thường lệ mỉm cười chào chào hỏi người hướng dẫn và hỏi xem ông ấy tìm cô ta có chuyện gì không. Nhưng mà hôm nay người hướng dẫn không còn dáng vẻ nói giỡn cười đùa như thường ngày mà lại nghiêm mặt nói: "Chờ Lâm Khê xuống nữa rồi cùng đi đến khoa, sau đó lại nói tiếp."
Cô ta vẫn đang nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Hứa Đan nhìn thấy mấy người Chu Vân Vân cũng đi xuống nên trong lòng càng thấy khó hiểu hơn.
Mấy người họ xuống làm gì chứ?
Nhưng người hướng dẫn cũng không nói gì, ông ấy chỉ nhìn chằm chằm vào bọn họ bằng sắc mặt nghiêm túc và nói thẳng: "Đi thôi."
Hiển nhiên là ngầm đồng ý cho mấy người bọn họ đi theo.
Phòng hội nghị của khoa Mỹ thuật.
Lúc này bên trong phòng có khá nhiều người.
Ngoại trừ chủ nhiệm khoa, phó chủ nhiệm khoa, thầy Thẩm, Phó Vân Lương, chủ nhiệm Hầu thì còn có một số lãnh đạo trường cùng với hai vị lãnh đạo của ủy ban triển lãm đã có mặt, trong đó còn có cả ông Tề.
Ngoài ra còn có cả hai cảnh sát.
Cảnh sát đã đến được một lúc, bọn họ nhận được báo án về một vụ án liên quan đến giảng viên và sinh viên trường, nếu đến bắt sinh viên trực tiếp thì không tốt lắm nên trước hết bọn họ đến văn phòng khoa để tìm hiểu sự việc, sau đó mọi chuyện lại kéo dài đến hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận