Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 105 - Người Độc Ác Không Nói Nhiều 2

Trong lòng Phương Lan thầm thở dài, cô ấy tiến lên kéo Diêu Cầm ra phía sau, sau đó lại kéo Diêu An Quốc: “An Quốc, có chuyện gì thì cũng không cần gấp gáp như vậy, chúng ta mới ở chỗ Triệu Thành ăn bữa cơm, sau đó anh liền không vui trở về, rồi lại vội vã bắt Cầm Cầm chuyển nhà. Anh biết nơi này vốn là một thôn, mọi người đều quen biết nhau, sau này đi rồi còn không biết truyền ra những lời như thế nào nữa, chí ít cũng để thư thư ra một chút, mấy ngày nữa rồi tính.”
Phương Lan không cần nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay vừa thấy cách cư xử của Lương Triệu Thành và Lâm Khê, cô ấy liền biết được em chồng mình không có cửa nữa rồi.
Cô ấy cũng không biết em chồng mình, cả ngày xem những cái tình yêu tình báo hường phấn nọ kia, sao lại không nhìn ra điểm khác thường giữa hai bọn họ chứ?
Còn thanh mai trúc mã cái gì, mỗi cử động giữa hai người bị ép đính hôn đó, từng phút từng giây đều chú ý tới đối phương, căn bản không để người khác lọt vào mắt.
Diêu An Quốc nghe vợ nói như vậy, quả nhiên hơi bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn lạnh mặt nói: “Vậy mấy ngày nữa em thu dọn đồ đạc, hai ngày sau bọn anh đến đón em.”
“Tại sao, anh, em…”
“Đừng để anh mất thể diện nữa!”
Diêu An Quốc trực tiếp ngắt lời cô ta: “Là do Triệu Thành nói, trong vòng hai ngày để em chuyển đi. Còn nữa, em đừng quên căn nhà em đang ở là nhà của cô gái họ Lâm đó. Ở trong nhà người ta, quyến rũ chồng người ta, em không cần mặt mũi nhưng anh không chịu được!”
Anh ấy nói xong thì tức giận đùng đùng đi ra ngoài.
Phương Lan quay đầu nhìn khuôn mặt Diêu Cầm bỗng chốc trắng bệnh rồi trở nên đỏ bừng, giơ tay vỗ cô ta: “Dọn đi thôi Cầm Cầm, chỗ anh em em không cần lo lắng, mấy hôm nữa chị sẽ khuyên anh ấy.”
Nói xong liền đuổi theo Diêu An Quốc ra ngoài.
Diêu Cầm ngồi sụp xuống ghế, dường như cắn nát môi.
Lương Triệu Thành lên lầu, đi tới đầu cầu thang thì đụng phải Trần Dã.
Trần Dã: “Anh Lương, anh tìm em hả? Em hẹn Thạch Đầu ra ngoài chơi rồi.”
Cậu lạnh lùng quan sát cả bữa cơm, sau bữa cơm lại nghe chuyện từ thím Ngô, giờ cậu đã vô cùng coi thường Diêu Cầm. Đừng nói tới gọi anh trai chị dâu cô ta đến, cho dù có gọi ông trời tới cũng không phải đối thủ của chị câu. Ầy, giờ chị cậu tiến bộ thần tốc.
“Không phải, anh đi tìm chị em, em đi đi.” Lương Triệu Thành đáp.
Trần Dã chẳng hiểu ra làm sao.
Gặp chị mình, chị mình thì có gì đáng gặp?
Tuy nhiên cậu nhanh chóng nghĩ tới chuyện nhà họ Diêu, có thể là nói chuyện nhà họ Diêu. Cậu “dạ” một tiếng rồi chạy xuống cầu thang.
Lương Triệu Thành không thấy bóng dáng người đâu nữa, nhưng dường như cầu thang vẫn bị dao động, lại có chút ngập ngừng.
Thực sự muốn đi gặp cô sao?
Tuy nhiên từ trước tới giờ anh không có tính cách do dự gì.
Mấy ngày nay, bởi vì cô mà xuất hiện nghi hoặc và do dự, có thể nói là sự do dự nhiều nhất trong cuộc đời của anh rồi.
Đến ngày trước đồng ý bà của cô đăng kí kết hôn chẳng qua cũng là chuyện trong khoảnh khắc.
Nghĩ đến chuyện trước kia, anh trực tiếp đi lên.
Cửa khép hờ, anh gõ cửa.
Lâm Khê vốn đang nằm bò trên giường, tuy nhiên động tĩnh ở đầu cầu thang cô đã nghe thấy, nghĩ tới anh đi vào liền thở dài một hơi, bò dậy.
Anh vừa gõ cửa là cô lập tức mở cửa.
Hai người nhìn nhau một lúc.
Anh nói: “Trước đó tôi nói với em ở ngoài đừng động tay động chân tránh cho bên ngoài truyền ra những lời không hay về em, em đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Khê:
Cô nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, vẻ mặt nghiêm túc thậm chí còn dữ dằn đang nói chuyện với cô, trong đầu xẹt qua hình ảnh anh cầm tay cô, dùng tay cọ vào mặt cô, trên mặt giờ vẫn còn hơi bỏng rát, cảm thấy người này quả thật là tuyệt đỉnh.
Trong lòng cô dao động mạnh.
Một mặt cảm thấy thôi được rồi, bản thân chọc vào anh làm gì, cũng không phải cô không cảm thấy nguy hiểm.
Mặt khác thấy anh như vậy, cô lại nhịn không được mà thả thính anh, nhìn xem trên mặt anh có thể lộ ra vẻ mặt khác không, hoặc là khuấy động xem trong lòng anh rốt cuộc có suy nghĩ gì.
Cô vịn bản lề nhìn anh, cắn môi, im lặng một lúc lâu mới ngẩng lên nhìn anh: “Bên ngoài không được động tay động chân, ở nhà có được không?”
Im lặng.
Sau đó Lâm Khê nghe thấy giọng nói gượng gạo không chút cảm tình nào của anh: “Chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi, nếu như em muốn tôi có thể chuyển vào ở, hoặc em chuyển xuống. Bên ngoài tôi sẽ giải thích.”
Lâm Khê: ???
Lâm Khê triệt để ngẩn tò te.
Sau đó lùi lại phía sau, đẩy anh một cái thật mạnh rồi đóng cửa đánh rầm.
Lâm Khê kéo chăn nhét đầu mình vào trong, quả thật là muốn bản thân nghẹt thở.
Cô cảm thấy anh căn bản không thích cô.
Nhìn ánh mắt vừa lạnh lùng vừa thờ ở thậm chí có lúc còn hung dữ của anh, cô đối với anh mà nói căn bản chỉ là một trách nhiệm một gánh nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận